Mỗi sáng sớm tôi đến dượt chim tại Câu lạc bộ nghệ nhân Tao-đàn phía cổng đường Cách mạng tháng tám. Ngồi uống cà-phê cùng các bạn mang chim đến treo nghe hót. Sau đó tôi dành một tiếng đi bộ thể dục buổi sáng, đi ba vòng quanh công viên. Do vậy diễn biến trong công viên mỗi sáng tôi đều biết rõ.
Tôi đi qua hết những con đường ngoằn ngoèo, ngắm từng cây bông mới đưa về trồng, biết chu kỳ xén cỏ cắt cây. Biết từng anh bảo vệ đạp xe rảo quanh kiểm tra nhắc nhở. Không cho mấy người nằm trên ghế đá ngủ bụi, bán hàng rong, ăn uống xả rác, giăng bẫy bắt chim, dắt chó vào phóng uế, chạy xe vào công viên, ăn mặc hở hang làm mất thuần phong mỹ tục, kể cả người lang thang mất trí, tìm cách tự tử. Từ khi có lệnh mở rào công viên, tôi thấy các anh cực hơn, cố gắng đem lại an toàn, thoải mái cho tất cả mọi người đến với công viên.
Tôi cũng quen từng anh chị công nhân quét rác quét lá, trồng cỏ trồng hoa, cắt kiểng, làm hồ dậm vá sửa chửa. Nói chung làm mọi việc trong công viên của mình. Mỗi lễ hội qua đi, thảm cỏ xanh chết hết do các gian hàng và người đi xem dẫm lên. Các anh chị phải trồng mới lại, tiếp tục chăm sóc, thật cực khổ, công cả năm chỉ chơi có mấy ngày. Thấy họ quét lá rất cực, nhất mùa lá rụng ngày mưa dầm sình lầy. Một việc làm thấy đơn giản mà tốn nhiều công sức, không phải ai làm cũng được. Quét lá trên thảm cỏ phải hất lên từng chiếc lá gom lại mất nhiều thời gian.
Có dịp tôi hỏi bạn Phán ở Mỹ, bên ấy cắt cỏ quét lá như thế nào, bạn nói chỉ ngồi lên máy cắt cỏ lái. Cỏ đã cắt, lá, rác đều được máy hút cho vô bao rất gọn. Mấy hôm sau đang đi bộ trong công viên tôi gặp anh sáu Dĩ, anh thường đi họp trên ủy ban. Anh nói với tôi, tay chỉ một chị đang quét lá cây… ông Hùng ơi, có máy gì làm thế cho họ đỡ cực… tôi mới nói chuyện tôi hỏi người bạn cho anh nghe. Tôi nghĩ cũng có nhiều người trăn trở như anh với tôi.
Tôi thấy mỗi ngày, một người phụ nữ luống tuổi cho chim ăn làm phước. Chị xách túi gạo, chuối chín vào để nhiều nơi cho chim gáy, sáo, sẻ, sóc bu lại ăn. Chúng quen chị càng tụ về nhiều, mỗi khi thấy bóng dáng chị là chúng sà xuống để đón nhận những hạt gạo trắng trong, những trái chuối thơm lừng. Bây giờ chị đổi qua xe đẩy mang được nhiều thức ăn cho chúng hơn.
Hòa cùng những người đi bộ tập thể dục, đá cầu, đánh cầu lông, nhảy theo nhạc, múa thái cực quyền. Mỗi buổi sáng, tôi đều thấy có thay đổi mới, có sắp xếp mới, có cái vui mới từ những sinh hoạt của nhiều người đến đây. Tôi thích cứ như vậy, bình thường như vậy, tôi cảm thấy tâm hồn mình luôn được an ổn. Tôi nhận thấy mọi người đến đây cũng có cùng tâm trạng như tôi. Có nhiều người ở rất xa nhưng cũng ráng đến đây để tìm cho mình chút thư giản.
Tôi đi qua hết những con đường ngoằn ngoèo, ngắm từng cây bông mới đưa về trồng, biết chu kỳ xén cỏ cắt cây. Biết từng anh bảo vệ đạp xe rảo quanh kiểm tra nhắc nhở. Không cho mấy người nằm trên ghế đá ngủ bụi, bán hàng rong, ăn uống xả rác, giăng bẫy bắt chim, dắt chó vào phóng uế, chạy xe vào công viên, ăn mặc hở hang làm mất thuần phong mỹ tục, kể cả người lang thang mất trí, tìm cách tự tử. Từ khi có lệnh mở rào công viên, tôi thấy các anh cực hơn, cố gắng đem lại an toàn, thoải mái cho tất cả mọi người đến với công viên.
Tôi cũng quen từng anh chị công nhân quét rác quét lá, trồng cỏ trồng hoa, cắt kiểng, làm hồ dậm vá sửa chửa. Nói chung làm mọi việc trong công viên của mình. Mỗi lễ hội qua đi, thảm cỏ xanh chết hết do các gian hàng và người đi xem dẫm lên. Các anh chị phải trồng mới lại, tiếp tục chăm sóc, thật cực khổ, công cả năm chỉ chơi có mấy ngày. Thấy họ quét lá rất cực, nhất mùa lá rụng ngày mưa dầm sình lầy. Một việc làm thấy đơn giản mà tốn nhiều công sức, không phải ai làm cũng được. Quét lá trên thảm cỏ phải hất lên từng chiếc lá gom lại mất nhiều thời gian.
Có dịp tôi hỏi bạn Phán ở Mỹ, bên ấy cắt cỏ quét lá như thế nào, bạn nói chỉ ngồi lên máy cắt cỏ lái. Cỏ đã cắt, lá, rác đều được máy hút cho vô bao rất gọn. Mấy hôm sau đang đi bộ trong công viên tôi gặp anh sáu Dĩ, anh thường đi họp trên ủy ban. Anh nói với tôi, tay chỉ một chị đang quét lá cây… ông Hùng ơi, có máy gì làm thế cho họ đỡ cực… tôi mới nói chuyện tôi hỏi người bạn cho anh nghe. Tôi nghĩ cũng có nhiều người trăn trở như anh với tôi.
Tôi thấy mỗi ngày, một người phụ nữ luống tuổi cho chim ăn làm phước. Chị xách túi gạo, chuối chín vào để nhiều nơi cho chim gáy, sáo, sẻ, sóc bu lại ăn. Chúng quen chị càng tụ về nhiều, mỗi khi thấy bóng dáng chị là chúng sà xuống để đón nhận những hạt gạo trắng trong, những trái chuối thơm lừng. Bây giờ chị đổi qua xe đẩy mang được nhiều thức ăn cho chúng hơn.
Hòa cùng những người đi bộ tập thể dục, đá cầu, đánh cầu lông, nhảy theo nhạc, múa thái cực quyền. Mỗi buổi sáng, tôi đều thấy có thay đổi mới, có sắp xếp mới, có cái vui mới từ những sinh hoạt của nhiều người đến đây. Tôi thích cứ như vậy, bình thường như vậy, tôi cảm thấy tâm hồn mình luôn được an ổn. Tôi nhận thấy mọi người đến đây cũng có cùng tâm trạng như tôi. Có nhiều người ở rất xa nhưng cũng ráng đến đây để tìm cho mình chút thư giản.
Ở một thành phố lớn lâu đời như Thành phố Hồ-chí-Minh có được một công viên sạch đẹp, an toàn cho người dân đến vui chơi hít thở bầu không khí trong lành, cũng nhờ sự chăm lo của lãnh đạo thành phố. Công viên văn hóa Tao-đàn nơi tổ chức hội chợ, sinh hoạt của các hội đoàn học sinh, hát ca cổ, ca nhạc thiếu nhi, các trò chơi, đọc sách, tập múa, tập hát, tập diễn kịch, tập dưỡng sinh...
Đặc biệt Công viên văn hóa Tao-đàn mở Hội hoa xuân vào dịp tết cổ truyền hàng năm. Hơn 30 năm qua, Hội hoa xuân được đồng bào cả nước mến mộ tụ về xem kỳ hoa dị thảo. Thi chim hót, cá biển, bonsai, kiểng cổ, đá cảnh, cây khô nghệ thuật, cây hoa cây đào xứ lạnh, mai vàng quí hiếm trổ bông, phong lan ngạt ngào khoe sắc, nhiều giống hoa mới lạ nước ngoài tham gia triển lãm làm phong phú thêm. Đông nhất rộn rịp nhất nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp lịch lãm dạo chơi xuân.
Công viên văn hóa Tao-đàn nơi bảo tồn nhiều cây cổ thụ tuổi ngoài ba trăm năm. Nhiều cây xoài rừng, nhiều giống chim thiên nhiên như cu rốc họ gỏ kiến của rừng nguyên sinh xa xưa trước khi có thành phố này. Nói đúng nó là buồng phổi của thành phố thanh lọc nhiều ồn ào khói bụi. Một công viên đẹp trong lòng người thành phố cần được mỗi người chúng ta giữ gìn sạch sẽ xanh tươi.
Ngô Tấn Hùng15-12-2011