CON NGƯỜI CON ĐƯỜNG
Tôi biết Anh thường viết những bình luận ngắn, suy nghĩ ngắn... gởi các báo không đề tên đích danh, tên tuổi mà ghi nhiều bút danh khác nhau để khỏi ai biết. Nhưng người đọc để ý một tí sẽ biết những bình luận, suy nghĩ... của những tác giả đó là một, do cách hành văn và dùng từ ngữ rất là Anh. Mỗi bài viết gởi báo nhận 50 hay nhiều hơn nhưng Anh rất khiêm tốn, viết không phải là kế sinh nhai mà viết vì niềm vui và cũng phản ảnh góc nhìn sai trái, tư duy nào đó để mọi người cùng có ý hướng cái đẹp cái hay cho thế hệ đang lên, đó do những yếu tố trên, Anh viết rất thật, rất gần cuộc sống. Nhưng người đọc dửng dưng với những bài viết của Anh, mà không hiểu, không biết tại sao?
Có thể cái viết không đi vào Công Chúng, lối hành văn thô sơ. Có thể những ý tưởng viết lên đã có, cũ kỹ. Có thể suy nghĩ viết lên non nớt, thấp kém. Có thể cái bình luận thường, không sâu sắc...v...v... Hay cũng có thể, có nhiều bài văn, bài thơ, bài nhạc, ý tưởng hay, đẹp... đồng tình với người đọc nhưng vì sự ích kỷ nhỏ mọn nào đó đã hạ bệ đưa bài khác lên do sự quen biết đâu đó, tạm thời xếp những cái hay trên vào một góc, lắm khi vô tình mở coi rồi trả lại đó, mà không một ai thèm đá động nhìn ngó đến.
Đó là những bài thơ, bài nhạc, bài văn hay, có ý tưởng đẹp mà khi tác giả đương thời thì bị bỏ ngỏ nhưng khi không còn tác giả thì lôi ra ỳ xèo, ca ngợi, tưởng niệm 5, 10 năm của nhà văn thơ ca ấy. Tưởng niệm làm gì, ca ngợi làm chi. Khi tác giả còn sống bằng xương bằng thịt sao không học hỏi các bậc ấy cái hay cái đẹp để không bị mất, chắc chắn những bậc ấy đã mang đi những điều mà không ai hỏi và những bậc ấy cũng rất tiếc đã không ai hỏi hay chịu nghe. Giờ phải chăng lật lên để kinh doanh người cầm viết thì thật tội nghiệp, mà thương trường thì lắm cái kinh doanh, cần chi phải kinh doanh người cầm viết lại quá cố nữa chứ, thật tội Họ!
Cầm viết cũng là lao động, cũng là cày, cũng là đóng góp mà đóng góp nào cũng phải hy sinh, mà đã hy sinh thì không kể ơn nghĩa không nghĩ cho mình, có thể như vậy hướng đi sẽ khá hơn.
Ở vào cái thập niên nào, ở vào cái giai đoạn nào. Đất nước luôn đối đầu khó khăn, nên xã hội bế tắc tiếp nối nhiều vấn đề ai cũng thấy cũng nhìn mà không góp nhặt 1 viên sỏi xây dựng thì khó cho đất nước, mỗi người 1 viên sỏi, hơn 80 triệu viên sỏi thì đâu phải nhỏ, đâu cần phải đóng góp cái to lớn, nhiều người muốn đóng góp cái lớn nhưng vì không có lớn nên không đóng góp mà khi không có thì lại đứng nhìn phê phán, tại sao phải kêu la đất nước lo lắng cho mình, mà mình có lo lắng cho đất nước dù một việc nhỏ, viên sỏi nhỏ không? Nếu có ý tưởng đó thì có kéo dài 100 năm sau vẫn 100 năm không hơn.
Có ý tưởng thì phải nói lên, viết lên cùng nhau xem xét để có cái đẹp nhất rồi cùng nhau làm. Có một Công Ty, Họ muốn làm điều đó, nên tất cả những người có trách nhiệm đều phải tìm kiếm đưa ra ý kiến của mình, giải thích rõ ràng và bảo vệ ý kiến của mình, hết mình không e ngại, lớn tiếng để được chọn, rồi ý kiến được đồng ý, tất cả mọi ý kiến kia bỏ hết để tập trung cùng nhau thực hiện cái ý kiến đã chọn, cùng nhau làm hết mình, nhiệt tình như cái ý kiến của mình đã nghĩ ra đưa ra . Vì thế Công Ty ấy luôn đi trước và phát đạt, thành công.
Hãy cùng nhau nhìn vào Công Ty ấy mà ngẫm nghĩ. Họ tôn trọng tất cả ý kiến của nhau mà ý nào hay đẹp là Họ cùng nhau bằng lòng thực hiện, Họ bỏ đi cái vừa mới tranh luận “đỏ mặt tía tai” để cùng nhau thực hiện nhiệt tình, hết nình, có vậy mới thành công đi lên. Còn ở Ta, Ý kiến của Anh hay đẹp tốt giỏi thì mấy người làm đi, dù không nói nhưng trong bụng là thế. Cái nhỏ nhoi, cái ích kỷ của Con Người hãy bỏ đi để cùng nhau nhìn cái trong sáng mà đất nước ta đang cần những Con Người thấy được vấn đề, để đưa đất nước hơn lên. Hỡi những Con Người phải thấy con đường, hướng đi sáng của mình, của đất nước.
Phan Thiết, Ngày 13.12.2011
NGUYENTIENDAO
@ Hạnh Phúc dành riêng cho những kẻ làm cho mọi người được sung sướng.
Aristote