44 năm sau, Tôi Nó ngồi Nhà Hàng tầng 7
nhìn trên cao xuống đèn đủ màu, bên trong những món ăn đẹp, nhiều tiền, hấp dẫn
lại âm thanh nhạc sống động nhưng Tôi Nó cùng ăn không ngon, nhìn không đẹp,
nghe ồn ào mà Tôi Nó đầu đã trắng không như ngày nào ở nhà Nó chỉ Nồi Cơm Cá
Kho.
Ngày đó đầu đen, Tôi Nó không cần đẹp, cái
ngon chỉ thích cái vui tự nhiên tâm hồn. Còn ngày nay đầu trắng cần cái sĩ, cái
mọi người biết mình, cái...
Rồi được gì... ?
Phan Thiết, Ngày 21.12.2013
NGUYENTIENDAO.
@ Luyến tiếc dĩ vàng là chạy theo gió.
Tục Ngữ Nga.
Bài tặng Người Bạn cũ, nay đầu trắng.