Có một thời gian -ngủ quên -đường trần phiêu lãng
Đầu óc nhùng nhằng vương vấn sợi đa đoan
Đông đã đến từ lâu ngự trị trong ta-ta đã biết
Cảm nhận nỗi lạnh lùng băng giá tiết sương khuya
Không hiểu vì sao ta chẳng tìm ra chữ
Ghép một vần thơ gởi bạn để tâm tình
Có phải chăng Đông về ta hụt hẩng
Lẩn quẩn mãi tâm tư-Không lối thoát diễn từ
Buổi sáng -buổi trưa rồi chiều đến
Chờ đợi hoài một tia nắng ấm ngày nao
Những hạt nắng nhỏ nhoi tung tăng trên phím nhạc
Nhịp đập trái tim -nuôi sống tấm tình gầy
Gối mộng đêm dài ngày mai không là thật
Ảo ảnh mông lung quờ quạng chốn dương trần
Khắt khoải chờ Đông sang-bàn tay vuốt ve sợi nắng
Sưởi ấm tấm chân tình hiu quạnh nỗi cô liêu
Trăng cũng lạnh -nhạt nhòa màn sương phủ
Trải nổi sầu u uất-dặm nghìn thu
Trăng ơi -đối ẩm với ta vài vần thơ đồng cảm
Cho đêm ngắn bớt hao gầy-ta nối lại khúc nhạc thơ
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN