Lạc loài cơn gió đi hoang,
Tìm trong câu hát, bàng hoàng xót xa.
Lửng lơ một bóng trăng ngà,
Mờ treo hờ hững..., la đà hương say.
Lời thơ da diết heo may,
Ngẩn ngơ muôn mối ngất ngây não phiền.
Chạnh niềm lại xót nỗi riêng,
Nhạt nhoà vạt nắng trắng miền nhớ nhung.
Ta tìm đâu sự bao dung?
Ta tìm chia bớt vô cùng thương đau?
Nhỡ nhàng màu lá xanh xao!
Võ vàng hoa cũng úa màu luyến thương!
Có ai từng nếm đoạn trường?
Thanh cao rơi rớt dặm đường éo le.
Thân tình xin lắng lòng nghe.
Thả cho ngọn gió đưa bè trôi xuôi,
Ai còn đan kết nguồn vui?
Ai còn chia bớt ngậm ngùi áng thơ?
Mây chiều bàng bạc bơ vơ,
Thương cho gió sớm sơ cơ bão bùng!
Quạnh hiu nương tựa cánh tùng,
Cỏ mây èo uột...! Anh hùng còn đâu!
Cửa nhà vắng bóng mày râu,
Vào ra quạnh quẻ... biển rầu..., sông lo.
Kể từ vắng bóng con đò,
Mặt sông sóng gợn... dáng Cò biệt tăm.
Nào người nối cuộc trăm năm?
Nào đâu tơ tóc trầm ngâm... So bì?
Hiểu sâu một chữ: "CỐ TRI".
Ai người gánh nỗi....?? Thôi thì... mây trôi.!
Nàng Thơ ngúng nguẫy đứng ngồi.
Tơ duyên ngập úng... chân đồi cỏ tranh.
Giờ còn chỉ một mình ANH!
Có còn chăng ngọn gió lành an NHIÊN!
(Bạn ngã bệnh chén ly buồn cổ luỹ...
(Anh rớt đài... mới hiểu Thuỷ thông chung )
Thương tặng NVN và các cháu..