Bâng khuâng dạo biển ngắm chiều trôi
Chạnh nghĩ mai đây đổ thải bồi
Đáy biển ngư trường đen nhiễu nổi
Trên bờ cá mực trắng mình phơi
Thương dân nhẫn nhục bình yên giới
Trách kẻ đan tâm chẳng mở lời
Bút thép can trường lên tiếng gởi
Làm sao cảnh giác khỏi vương đời
Hồ Thúy Hương