Tháng 9, cái nắng đã dịu
hơn, cái gió cũng đã se lạnh, hoa sữa đang thơm nồng góc nhà... Đất trời đang
chuyển mình vào thu – lòng người rộn rã ngóng đợi thu về. Lang thang trên những
con đường quen thuộc, bước chân thật chậm như để níu giữ thời gian, níu giữ một
thoáng bình yên của tháng năm tuổi trẻ dần hư hao… Tự tạo cho mình những phút
giây tĩnh lặng để lắng nghe những thanh âm của cuộc sống, để cảm nhận rõ hơn
hơi thở của mùa thu. Bỗng giật mình bởi tiếng lá lăn xào xạc trên vỉa hè. Ngắm những chiếc lá phai màu, thấy cả
những đổi thay của không gian và thời gian, thấy cách cảm nhận theo mỗi mùa
cũng khác. Tháng 9, thấy lòng rộn ràng hơn. Có chút nhớ thương, hy vọng. Suy
nghĩ cũng như trẻ lại với những lãng mạn ngày nào. Như trẻ lại nhưng không hẳn
là vui hơn, vì có những nỗi buồn từ năm tháng cũ giờ vẫn vậy. Qua dấu chân thời
gian, giờ đây nhìn mọi thứ một cách bình lặng hơn, bản thân cũng trở nên trầm
lắng hơn. Những ưu tư giờ đã thành kỷ niệm, chẳng thể xóa nhòa vì không thể và
cũng không muốn, cứ để nó hiện hữu một cách nhạt nhòa, mỏng manh làm nền cho
một cái “tôi” hiện tại. Vì mình hơn, vì đam mê hơn, vì thời gian vẫn cứ trôi
đều đặn cũng khiến con người cảm thấy già đi.
TH
TH