Từ ngày ấy người thương đi biền biệt,
Liễu tơ buồn ,nuối tiếc bóng trăng phai.
Nhớ nhung ơi sao nặng nỗi trần ai!
Sầu bạc sóng, chiều giăng mây tím biếc...
Người hiểu cho ..nỗi lòng ta thê thiết,
Mong một ngày tìm lại lối thu xưa.
Chở đợi chờ nhung nhớ ngập phố mưa..
Hồn rạo rực màu hoa vàng ngày cũ,
Sông tương tư ngóng thuyền về hội tụ.
Giữa mây hồng bóng nhạn vẫn miên man...,
Tình thơ ơi! có phải trót đa mang?
Thơ lắng đọng, nhạc lòng dâng áo não!
Ta cố hiểu: nỗi niềm chưa rốt ráo,
Đợi được gì? Chờ bao tháng trôi qua?
Người quay lưng bôi xoá thuở mặn mà ?
Về đây nhé...tình mềm hơn nắng lụa
Trãi lòng đi... chôn xót xa ngập ngụa..
Trọn tình đầy, đa tạ một màu hoa....