F NHỚ VỀ PHAN THIẾT ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


NHỚ VỀ PHAN THIẾT

Các bạn thân mến!
Các bạn và M nữa đã được sống ở Phan Thiết rất lâu! Cả một thời tuổi trẻ và nhiều khi cả tuổi ấu thơ, cả những bạn bè và những ngôi trường thân quen chúng ta đã được học đều có hơi hướng của gió biển Phan Thiết.
Nói thật với các bạn, M không được học ở trường Chính Tâm như các bạn. M chỉ được làm quen ở trường Chính Tâm lúc M thi Tú tài 1 năm 1971 vì M phải thi ở đó. Và M cũng chỉ học ở trường Phan Bội Châu có 3 năm ở cấp 3.
Bây giờ, chúng ta đã lớn tuổi và không phải ai trong chúng ta cũng được sống tại PT.
Bởi vây, M và các bạn sống xa Phan Thiết rất sung sướng khi bắt gặp những hình ảnh của Phan Thiết quê mình.
Đó là bất chợt ta gặp lại những món ăn quen thuộc như bánh căn, bánh xèo hay đọc được những bài văn, bài thơ có nhắc đến những cái tên quen thuôc như sông Cà Ty, biển Thương Chánh, đường Gia Long, đường Nguyễn Hoàng, Lầu Ông Hoàng, chùa Vạn Thiện, Đồi Dương... và cả những tên trường học như Phan Bội Châu, Chính Tâm, Bồ Đề, Tiến Đức...
Tất cả đều nhắc nhớ về Phan Thiết và M nghĩ chúng ta cũng chẳng nên phân biệt lắm về tên các trường mà chúng ta đã học.
Dẫu là trường nào chăng nữa cũng là ở Phan Thiết.
Phải không các bạn ?
Giống như khi ra nước ngoài, chúng ta rất vui và mừng rỡ khi tình cờ nhìn thấy người Việt hay bắt gặp những hình ảnh của Việt Nam.
Hôm nay, M muốn giới thiệu với các bạn một bài thơ rất hay viết về Phan Thiết
Có một bài thơ học trò rất hay!
Bài thơ này không phải là thơ tình của tuổi học trò.
Bài thơ chỉ viết về trường, lớp, viết về Phan Thiết thân yêu của chúng ta với những cảnh vật, con người rất đỗi gần gũi, thân quen.
Và M với những bạn nữ sinh khác, thật dễ thương và trong sáng dưới ngòi bút của thi sĩ !
Nói chung là khi xem bài thơ này thì dù các bạn đang ở đâu ( giống như M đang ở BH nè ) cứ tưởng mình đang đứng một nơi nào đó của Phan Thiết, đang hít thở bầu không khí trong lành và có vị mặn của biển Phan Thiết hoặc đang đứng trong sân trường Phan Bội Châu có gió lay nhè nhẹ cho lá bay bay rơi khắp sân trường. Và gió thật nhẹ chỉ đủ cuốn tà áo dài bay bay trong gió.
Và thi sĩ viết bài thơ rất hay này cũng là một học sinh của trường Phan Bội Châu.
Anh là một Việt kiều sống tại Úc. Bao nhiêu năm sống xa quê hương, xa Phan Thiết, xa trường lớp, bạn bè. Anh đã gởi gắm nỗi nhớ ấy vào bài thơ.
Và M tin chắc bài thơ này làm xúc động bất cứ một người Phan thiết nào đang sống xa quê.
Phải yêu Phan Thiết lắm như anh mới viết được một bài thơ hay đến thế !
Lời thơ thật giản dị, chất phác và thật hiền lành như anh
M muốn nhắc đến một người anh. Anh Lê Văn Thắng.
Tiếc thay, anh đã mất vào năm ngoái và M cũng rất tiếc vì cũng chưa có dịp nào để gặp anh.
M đã nhờ anh Hòa share bài thơ lại cho M và M xin được chia sẻ cho các bạn cùng xem.
MƠ THẤY TRƯỜNG XƯA.
Một hôm mơ thấy trường xưa
Bóng cây trứng cá gió lùa nghiêng nghiêng
Thấy em bước nhẹ qua thềm
Nón che dáng ngọc, tóc huyền bay bay.
Tình thơ theo gió heo may
Nửa rung sân cỏ, nửa bay lưng trời
Giật mình cánh phượng chơi vơi
Hình như chuông điểm đến thời chia xa
Dạt dào sóng biển trong ta
Mắt vương đồi cát quê nhà thân thương
Phố xưa nhớ kẻ muôn phương ?
Cầu xưa còn đứng giữa đường Cà Ty?
Bâng khuâng, nỗi nhớ thầm thì
Gọi hồn Thương Chánh, sầu đi Nguyễn Hoàng
Nhớ bình minh, nhớ hoàng hôn
Nhớ ghe cá nục, nhớ xuồng ốc hương
Trường xưa, cả những con đường
Về theo trí tưởng kết hồn trong ta
Bao năm làm kiếp xa nhà
Phong trần nặng gánh, tuổi già lên mau
Ngồi đây ngắm những vì sao
Mơ về đoàn tụ cùng bao tháng ngày.
Lê văn Thắng
*** Đáng lẽ M phải đợi đến gần ngày giỗ anh Thắng, M mới post bài thơ của anh lên cho có ý nghĩa.
Nhưng còn lâu lắm mới đến ngày giỗ của anh, M không đợi được và vì M yêu bài thơ này quá, M cứ thích post lên trước.
Xem đây là nén nhang M thắp lên trước cho anh.
Giờ này, chắc anh đã bay lên thật cao và có thể anh đang thong dong trên bầu trời quê hương, nghe tiếng sóng biển Thương Chánh mời gọi. Anh đang ngắm dòng sông Cà Ty đục lờ theo con nước phù sa đang lên hay anh đang bay trên con đường Nguyễn Hoàng về thăm trường cũ.
M chỉ biết là anh được về quê là đủ cho anh vui lắm rồi!
Phải không anh ?
Minh Nguyen