Mùa Thu đẹp nhiều vẻ, lại
còn đầy chất lãng mạn. Mùa Thu có thể là khởi-đầu-sự-sống như cây cối thay lá
để đâm chồi nảy lộc mới, nhưng mùa Thu cũng có thể là kết-thúc-sự-sống như lá
vàng rụng xuống. Và người ta vẫn thường gom lá khô để đốt…
Mùa Thu thường là cõi buồn, nhưng mùa
Thu vẫn có thể là miền vui thực sự.Mùa Thu luân phiên và cứ nối tiếp nhau.
Người ta càng nhiều tuổi đời thì càng trải qua nhiều mùa Thu. Ns Trịnh Công Sơn
“nhìn những mùa thu đi” và thốt lên: “Nhìn những mùa thu đi, em nghe sầu lên
trong nắng, và lá rụng ngoài song, nghe tên mình vào quên lãng, nghe tháng ngày
chết trong thu vàng”. Chưa hết, ông còn tâm sự thêm: “Nhìn những lần thu đi,
tay trơn buồn ôm nuối tiếc,… Gió heo may đã về, chiều tím loang vỉa hè… Rồi mùa
thu bay đi…”. Cái buồn liên quan sự đau khổ, cô độc, chết chóc,… Đó là
sự-thật-minh-nhiên thôi!
TH