F tháng 10 2017 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


NỤ TÌNH

Nghẹn lòng anh nhớ mãi nụ hôn
Chợt nắng thu sang dạ bồn chồn
Đáy mắt trong veo rèm mi thổn
Quyện chặt hình hài ấm vòng ôm
Nhớ hoài chiều vắng nắng êm trôi
Ngồi mãi bên em luống bồi hồi
Nồng đượm làn hương môi bổi hổi
Dạt dào rưng rức trái tim. ....ôi!
Chỉ lặng nhìn em chẳng nói gì!
Không gian lắng đọng tiếng ân ni
Em tôi thơm nức tròn hương vị
Nét cười duyên thắm rợp làn mi.....
Anh tiễn chân em tới cuối làng
Trăng vàng mọc muộn gió mơn man
Siết chặt tay nàng đêm lãng đãng
Đi cùng nhau khắp chốn nhân gian
Anh gởi hồn mình với sắc thu
Mưa lay cành lá đẫm sương mù
Da diết nụ hôn ngày xưa cũ
Mây còn buồn rũ ánh trăng lu!!!!
Anh hứa theo em hết cuộc đời
Sao nửa chừng tay đã buông lơi
Để hồn thu đẫm sầu mong đợi
Sóng phủ bờ hoang đá nghẹn lời
Tiếc nuối vương mang ý nghĩa gì?
Không tròn ước nguyện phải quên đi
Anh giờ biền biệt thân cố lý
Thu tàn chiều vắng khóc chia ly
Lưng trời cánh mỏng bạt hương môi
Nhớ mãi thêm chi lạc hướng rồi
Ngày đó tại anh chưa tác ý
Nên đành cách trở mất nhau thôi! !!!
Lập đông gió lạnh tuyết giăng mờ
Sân vườn lá rụng vắng chơ vơ
Quê hương xứ nớ em làm vợ
Có nhớ anh duyên nợ hững hờ?
Em ạ phương xa nắng có hồng?
Xin em chia bớt chút giá đông
Để hiểu nơi đây lòng rét mướt
Hồn còn day dứt nỗi thương mong!!!
Thúy Hương Hồ

Bâng khuâng lắm khi trời Thu mây xám
Giăng khắp nơi phủ kín một nỗi niềm
Thương và nhớ chợt quay về tri thức
Giọt mưa buồn sao mặn cả vành môi
Tiếng thở dài quyện trong sương lạnh giá
Thôi ...thì thôi ...tình đã vút bay xa
Còn nhiêu bước trong trần đời ô trược
Ta cố cười ...vui với BẠN thân thương .
Được chưa Thuý Hương ... đang chiên cá à nha ... hihihi .

Mối tình đầu đến chết vẫn còn vương
Dù hiện tại tóc hai màu sương khói
Nhớ nhớ thương thương đọng bờ môi không nói
Cất dấu trong lòng kỷ niệm tuổi tròn trăng
Không thuộc bài, mình khóc Họ đưa khăn
Miệng bảo nhỏ.... nín đi tui cho kẹo !
.(.....hi..hi...hai cô làm tui nhớ lại hồi nẫm quá )

Duyên không trọn tình rẽ chia hai nẻo
Thương cuộc đời nghịch phận trãi gieo neo
Bao nồng nàn thuở ấy dạ mang theo
Không níu kéo bọt bèo trôi thắt thẻo

 Ai biết được cuối chiều vương sợi nắng
Đối diện nhau trong nghịch cảnh cuộc đời
Chưa vội mừng nụ cười vui chợt tắt
Mối tình đầu ...tình cuối ...chỉ vậy thôi .
Trời mưa buồn quá trùm mền ngủ luôn ...kha kha kha .
 

SAY

Cuộc tình này ta còn gì anh hỡi ?
Cũng bởi vì chiếc lá cuối mùa thu
Chiều cuối cùng cành thu trơ trụi lá
Ủ rũ sầu chờ đón chúa đông sang...
Sáng thu tàn lang thang trên đường vắng
Kỉ niệm về trở lại những ngày xưa
Đêm thu mưa ta say trong men rượu
Lúy túy sầu chân bước một thành hai
Mai mốt đây ta làm người xa lạ
Xin đừng buồn vì tình đã cách xa
Ta cứ đi hai người qua hai ngã
Đứng bên người mà thấy cả thế gian...
Tình là gì ? Có một chút bẽ bàng
Ngàn ly rượu cũng không sầu lắng đọng
Ta chờ mong rồi một mình chiếc bóng
Chiếc bóng sầu ta vui nổi gì đâu ?
Rót nữa đi em ta cùng cạn uống
Để thời gian không còn sáng nhớ nhung
Ta cứ say trong khoảng trời mơ mộng
Ta cứ say để không chút mong chờ...
Ta cứ say dù tình có thờ ơ
Say lướt khước để không còn cách trở
Gặp người xưa mà cứ ngỡ không quen
Say say say ta không phải say men...
(31/10/2017)
Nguyễn Em

HÃY SỐNG TRONG HẠNH PHÚC DÙ CUỘC ĐỜI KHÔNG NHƯ MƠ

Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người – Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.
          Nữ nhà văn Mỹ Hellen Keller đã từng nói: “Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để mang giày.”
             Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm mới tìm ra được người giúp đỡ – Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.
          Đó là lúc khó khăn của bạn, đôi chân của bạn có thể đưa bạn đến bất cứ nơi đâu, đó là hạnh phúc và may mắn khi bạn sinh ra trên đời được có quyền đứng trên đôi chân của mình để đi. Khi không may đôi chân phải nặng nề hơn trên con đường đang bước thì hãy chớ vội nản lòng, khó chịu bởi đằng kia có rất rất nhiều người đang khao khát được bước và được đi như bạn dù chỉ một bước chân….
          Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người – Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.
          Đừng bao giờ nghĩ rằng mình kém may mắn trong cuộc đời này, hãy biết trân trọng từng phút giây khi được sinh ra trên cuộc đời này.
Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ – Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.
SỐNG là ĐỘNG nhưng lòng không DAO ĐỘNG
          Mỗi sớm mai thức dậy việc đầu tiên mà ta phải làm là hãy nở một nụ cười thật tươi để trả lại cho cuộc sống đã cho ta được sinh ra trên cuộc đời này, có được một đôi chân vững chãi để bước đi, có được một đôi tay lành lặn để ôm ấp những người mà ta yêu thương, có được một đôi mắt sáng để nhìn ngắm thế giới xung quanh, có được niềm tin và nghị lực trong mỗi chặng đường đời để cảm thấy mình hạnh phúc dù ở trong hoàn cảnh nào. Hãy biết nâng niu và trân trọng từng phút giây mà bạn đang có để biết yêu thương được đong đầy như thế nào trong cuộc đời mình.
          HIỆN TẠI CỦA BẠN ĐANG LÀ MỘT NIỀM MƠ ƯỚC CỦA NHIỀU NGƯỜI, XIN HÃY TRÂN TRỌNG VÀ SỐNG TRỌN VẸN NGAY THỰC TẠI, BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY./.
Anna Hoa (st)

ANH VÀ EM

Em bước dịu dàng dưới nắng trưa
Anh trông ra ngõ ngóng ngày mưa
Em lo tất bật đời kham khổ
Anh vẫn vô tâm thích ghẹo đùa
Em sợ duyên tình vương trái ngang
Anh đương đuối mắt bóng trăng vàng
Em đâu tơ tưởng ai trân quý
Anh cứ thập thò gieo bất an
Em biết anh thường trông thấy em
Anh vẫn vờ che dấu nhịp tim
Em vốn thật tâm lo gạt gẫm
Anh lại sang giàu nơi gấm êm
Em bây giờ trôi dạt hà phương
Anh có hiểu rằng nơi trắng sương
Em nén lòng đau thầm mong đợi
Anh sẽ mở lời chắp yêu thương
Em nhớ quê xưa đến mềm lòng
Anh chẳng thấy trời đỏ sắc phong
Em mùa sâu lắng thu như đã
Anh ngỡ người xa sống bên chồng
Em nhớ chiều quê đậm thương đau
Anh ngồi thơ thẩn ngắm hoa lau
Em đi qua xóm trời chưa mọc
Anh cứ vào ra bóng đứng đầu
Em vẫn vững lòng ý êm xuôi
Anh sao chẳng tỏ bóng đời trôi
Em cảm giác mình vô tâm quá
Anh nhìn em ngoảnh, tình mồ côi
Thúy Hương Hồ

74 từ. CHO MÌNH

Tôi chơi với Anh hơn 40 năm, Anh giúp đỡ Vợ Con Tôi qua nhiều cử khá ngặt nghèo nhưng không bao giờ nghĩ ân nghĩa, không những Tôi mà khá nhiều người cho mãi đến nay Anh vẫn sống bình thường giản dị với mọi người.
Hôm phát hiện bệnh Anh phấn đấu lo 2 Con tạm ổn, nay chính thức lo chính mình “Ngày đi”. Tôi đến thăm, Anh yếu quá chờ!
Phanthiet, Ngày 31.10.2017
Chinhdao.

58 từ. KHÔNG BẠN .

Tuổi 70 Ông không một Người Bạn thân tình do chính mình mà Ông không hề hay biết, chơi với Bạn mọi việc Ông muốn hơn dù mình thật sự thua kém nhưng những Người Bạn nhường nhịn nhiều lần đâm ra ngán nên tránh, từ đó Ông mất Bạn cứ thế.
Nay 70 tuổi vẫn không đổi.
Phanthiet, Ngày 31.10.2017
Chinhdao.

100 từ. FORGET ME NOT

Tụi Nó học chung lớp, ởi tuổi mới lớn chỉ e lệ ngại ngùng không dám nhìn, có nhìn chỉ len lén, cách gần gũi là mượn vở, hỏi bài. Có lần Nó mượn vở phải trả trước 7 giờ để Bạn học, trả vô tình đụng tay làm Nó không sao ngủ được. 1975 Tụi Nó không còn gặp do theo Cha Mẹ di tản.
Năm ngoái, có người Phụ Nữ xa về tìm Ông mà 40 năm không biết nhau, đó là Tụi Nó. Gặp mừng vui khóc, chia tay Nó nói:
- Forget me not.
Rồi quay mặt . . .
Phan Thiết, Ngày 31.10.2016
CHINHDAO.
@ Tình bạn có thể đi đến tình yêu, nhưng không có điều ngược lại.
Frendship often ends in love, but love in Frendship never.

100 từ. I LOVE YOU

Anh hơn Tôi 2 tuổi mà học cùng lớp, thường xuyên chở đi học do Tôi không biết đi xe đạp từ lớp 9 đến nay lớp 12, gần 4 năm trời làm khổ Anh chờ, khi đến nhà chở Tôi, mưa chịu ướt để chở Tôi, nhiều lúc đạp lên dốc Anh mệt hỏi Anh luôn trả lời “Không . . . không”. . . . nói chung Anh hy sinh cho Tôi tất cả.
Hôm qua lần cuối chở Tôi bị xe đụng, trước nhắm mắt Anh cầm tay Tôi nói:
- I love you . . .
Tôi ôm Anh khóc lớn . . . có lẽ I love you.
Phan Thiết, Ngày 30.10.2016
CHINHDAO.
@ Thà có 1 người bạn ở gần còn hơn là 2 người bạn ở xa.

TẠ TỪ

Tạ từ anh hỡi! Tạ từ anh...
Gió thổi mành khuya, gió thổi mành
Sương phủ trắng đồi sương phủ trắng
Bão vùi xanh cỏ bão vùi xanh
Tình chia cách biệt tình chia cách
Ái đoạn đành ly ái đoạn đành...
Đừng tiếc nữa chi... đừng tiếc nữa!
Lối sầu quanh quẩn lối sầu quanh...
Cư- Nguyễn

TRẮNG...

Trắng cả mây chiều quạnh quẽ tim
Trắng phai dáng nhỏ hỡi đâu tìm
Trắng mờ phố lạnh sương nhòa lịm
Trắng nhạt rừng thông nắng vỡ chìm
Trắng nhịp đàn xưa rời rã phím
Trắng vần thơ cũ mịt mù chim
Trắng ngơ ngác giữa chân trời tím
Trắng lặng đồi hoang phủ sắc sim
Cư- Nguyễn.

ĐỢI ĐẾN BAO GIỜ?

Đợi mãi sao thuyền ở chốn đâu
Trùng dương sóng vỗ trắng loang màu
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh quá
Tuổi mộng âm thầm khuất thẫm sâu
Tỉnh giấc hoa còn vương cõi tục
Choàng mơ nguyệt đã lướt qua cầu
Ta ngồi quạnh quẽ hoài mong ước...
Sẽ phút tương phùng thỏa mặt nhau!
Cư- Nguyễn.

SẮC HOA MÀU NHỚ

Sắc hoa tim tím màu thương nhớ
Một buổi chiều thu nhuộm sắc hồng
Hoa ti gôn đó không còn ép
Vào vở chúng mình chép cho nhau...

Từng trang nhật ký đã phai màu
Từng chuỗi tháng ngày lắm khổ đau
Bài thơ tôi viết đành trao lại
Bạn hữu phương xa gửi lời chào.

Mong cho hoa thắm chẳng phai màu
Để lời thương nhớ mãi bay cao
Về phương trời ấy lòng xao động
Cho kẻ tha hương khỏi chạnh lòng...

Mong hoa còn chút ánh xuân nồng
Sắc khung trời tím bồng bềnh lộng
Ánh nắng hoàng hôn bóng chân trời
Gió cuốn mây trôi hoa tơi tả...

Còn gì màu nhớ sắc ti gôn
Hồn hoa đã lỡ ôm thương nhớ
Ta ngồi ôn lại giấc mơ say
Hoa chết từng ngày xác lá bay.
(Phan Thiết chiều cuối thu 31/10/2017)
Nguyễn Em

VÔ ĐỀ

Chiến hữu tìm nhau giờ mấy đứa?
Âm thầm rụng lá buổi tàn thu
Tao phùng có chỉ dăm ba bữa
Hội ngộ còn chăng mấy chén thù
Rượu đắng rồi mai người mỗi ngả
Men nồng dẫu sáng kẻ chưa say
Ly sầu uống mãi tình khôn cạn
Chạnh nhớ tao mầy giữa pháo vây...
Cư- Nguyễn.

ĐÔI MÌNH

Đôi mình số phận dẫu đùa trêu
Vẫn trọn tình chung dưới thảo lều
Bão lộng thăng trầm không tủi trách
Mưa gào dạt nổi nén buồn kêu
Vì con cố giữ tâm bền chặt
Bởi cháu cầu mong dạ vững đều
Ước vọng sau này cho lũ trẻ...
Con đường hạnh phúc trải hoa thêu
Cư- Nguyễn.

SẮC THU

Phố lạnh đồi mây Trắng phủ đường
Khung trời Tím sẫm nhạt nhòa sương
Hồ loang vạt nắng vờn môi Đỏ
Suối gợn cành hoa bỡn má Hường 
Vút thẳng thông ngời Xanh ước hẹn
Vươn dài núi thẳm Biếc lời thương
Thu Vàng quyến rũ người muôn hướng
Một đóa Hồng nhung cũng tỏ tường...
Cư- Nguyễn.

BẾN SÔNG XƯA

Neo thuyền trở lại đứng ven sông
Bến cũ người đâu thấy chạnh lòng
Lá lạnh lùng rơi vờn giữa sóng
Ai thờ thẩn đợi buốt trong giông
Âm thầm bão cuốn tình mơ mộng
Lặng lẽ mây trôi tuổi thắm hồng
Thoảng chốc duyên vùi theo gió lộng
Câu thề hẹn trước cũng như không...
Cư- Nguyễn.

RƯỢU ĐÃI KIM BẰNG

"Rượu vui bạn quí ngàn chung ít
Ngữ gặp kẻ sơ nửa ý nhiều"
RƯỢU đãi kim bằng thỏa bấy nhiêu
VUI thay tái ngộ giữa gian lều
BẠN vàng chẳng nói lòng thông hiểu
QUÍ hữu không lời dạ cảm yêu
NGÀN chén men nồng ôn lắm chuyện
CHUNG ly tửu ấm luận bao điều
ÍT khi trở lại tình đâu thiếu...
NGỮ GẶP KẺ SƠ NỬA Ý NHIỀU
Cư- Nguyễn.

SƯƠNG...

Sương giăng phố lạnh phủ thông đồi
Sương quyện loang hồ rũ bóng côi
Sương nhạt đường xưa lìa rẽ lối
Sương nhòa dốc cũ cách chia đôi
Sương mờ mịt kẻ đành đi vội...
Sương khuất xa người bỏ lại tôi
Sương phũ phàng buông đời lịm tối...
Sương pha bạc tóc thưở nao rồi!
Cư- Nguyễn.

PHỐ LẠNH TÀN CANH

Phố lạnh tàn canh khắc khoải tình
Trăng vàng rũ xuống mặt hồ xinh
Đồi hoang quạnh quẽ mong tìm bóng...
Dốc vắng thầm đơn dõi vọng hình
Chỉ thấy sương mờ che dáng ngọc
Đâu rồi nắng tỏa rọi hồn trinh
Thời gian cuộn chảy như dòng nước...
Cuốn cả thời mơ mộng chúng mình
Cư- Nguyễn

TIỄN THU

Thu ơi! Ngày cuối đã sang mùa
Em có buồn không buổi tiễn đưa
Ta tiếc nàng Đông qua sớm quá
Lá vàng xào xạc nắng lưa thưa
Đông về lạnh lẽo lắm thu ơi
Mờ mịt sương giăng giá buốt trời
Ta chờ ai mãi tận mùa sau
Chiếc áo len đan chắc ngả màu
Ngày ấy ra sao ai biết được
Vô thường không hẹn trước ta đâu

TH

TIẾC THU

Vàng sân lá úa buổi giao mùa
Phan thiết mưa hờn tiếc trãi thưa
Sớm lạnh mây đan bàng bạc quá
Sóng cồn nỗi nhớ gió ru đưa
Nơi ấy ôm lòng bóng trăng xưa
Luyến thương cố quốc nói sao vừa
Ngày thu thuở nhỏ đâu còn nữa
Để dòng nuối tiếc phải day dưa
Vĩnh Phú đường quen ngát bóng dừa
Hẹn người trong bóng nắng đong đưa
Tiếng ai ấm vọng êm từng bữa
Giọng hát còn say lúc chiều mưa! !
Thúy Hương Hồ

ĐÊM TÀN THU

Đêm chưa vào
những chiêm bao
Bên kia mưa nắng hanh hao
bụi trần
Chênh vênh
nhẹ bước bàn chân
Thời gian gõ nhịp vừa gần
vừa xa
Đêm cô liêu
ánh trăng tà
Nửa hồn như tĩnh
nửa ngà ngà say
Sương khuya lành lạnh
riêng tây
Hồn thu vất vưởng cũng đầy
câu thơ
Một lần thật
mấy lần mơ
Một lần đã trót ngẩn ngơ..
cũng đành
Gió khuya
lướt thướt xuyên mành
Trăng khuya chênh chếch trên cành
đầy sương
Vần thơ lục bát
gieo thương !
Hồn thu cuối nẻo vô thường
chông chênh..
CN 30/10/17

NHỚ

Nhớ buổi tan trường
Con đường Hãi thượng
Ngang qua lầu nước
Hoa vong rơi đầy
Ngập ngừng chân bước
Áo dài tung bay
Cùng bạn đùa vui
Bao nhiêu kỷ niệm
Từ ngôi trường này
Còn lại nổi nhớ
ngôi trường Chính Tâm
Của thời học trò
Mỹ LaGi

TUỔI HỌC TRÒ

Tuổi học trò mộng với mơ
Bây giờ nhớ lại thời hoc sinh ấy
Một thời cấp sánh đến trường
Áo trắng tung bay tung tăng vui bước
Như đàn bướm trắng lượn bay
Trống đánh tan trường như ong vở tổ
Rồi thời gian cứ trôi qua
Chúng ta rời ghế nhà trường đáng yêu
Mỗi đứa đi một phương trời
Chỉ còn hoài niệm một thời áo trắng
Mỹ LaGi

NHỚ ĐƯỜNG NGUYỄN HOÀNG

Đường Nguyễn Hoàng một thời ta nhớ mãi
Xác phượng hồng nỡ đõ độ hè sang
Tháng ngày xưa hoa mộng tuổi học trò
Nơi đường ấy một thời ta chung bước
Sánh cùng nhau tuổi mộng tuổi học trò
Giờ đường ấy giờ mang tên người khác
Xác phượng hồng cũng chết theo thời gian
Ôi hoài niệm của một thời áo trắng
Xin chúc ai một lần đi con đường ấy
Hãy nhớ về áo trắng một thời xưa
Biên Nguyễn

ĐỪNG GỌI TÊN EM NỮA – Clara Ngo

CUỘC ĐỜI GỞI TẠM

Bạn thân ơi có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời nầy chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và Tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai
Dù đời Ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi xin đừng ganh ghét
Đừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống tháng ngày Ta đang có
Giữ cho nhau những giây phút tươi màu

Khi Ta đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời Ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Đến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là cát sẽ về nơi cát bụi
Trả trần gian những đắng cay muộn phiền
Hồn Ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai
Thành Phố Biển 29/10/2017

100 từ. MÈO MỠ

Tôi với Anh sống bên nhau 10 năm sinh được đứa Con mừng quà tặng yêu thương khi Con học Lớp Lá, Anh dành đưa rước, lâu dần Tôi phát hiện Anh “Mèo Mỡ” nói mãi cứ không là không.
Hôm Tôi bắt quả tang 2 người. Ly dị cũng vài tháng mới xong nhưng sau ly dị Tôi cố nhìn ngó theo dõi, Anh không còn người đeo bám “Mèo Mỡ” do tài sản giao hết Vợ nuôi Con, không tài sản “Mèo Mỡ” không đeo bám nhìn ngó mà lâu nay Anh cứ ngỡ mình “Tài, Giỏi, Đẹp . . .”.
Phan Thiết, Ngày 30.10.2015
CHINHDAO.
@ Tài Giỏi Đẹp mới có nhiều người nhìn ngó.

THU

Thu hiu hắt, ánh trăng mờ.
Dày sương kín nẻo hoang sơ đường về.
Ta, người lữ khách xa quê,
Ngồi bên đồi vắng tái tê cung sầu.
Bóp tay che dấu niềm đau,
Thương về dĩ vãng ngã màu xanh rêu,
Xa rồi ngày tháng dấu yêu,
Bao năm tàn úa ít nhiều mộng mơ,
Hành trang còn lại hồn thơ,
Đêm nghe lá rụng, thẩn thờ tim ta.
Đường về quê có còn xa,
Đường dài mấy dặm, đường qua mấy đèo ?!!!
Trần Vinh Phú 1985.

THĂM TRƯỜNG CŨ

Tôi về qua lối nhỏ
Nơi in dấu chân mình
Một thời từng cắp sách
Ôi vắng lặng lạ kì
Cây phượng hồng còn đó
Vẫn khoe sắc thưở nào
Hàng ghế đá ngày xưa
Không một bóng người ngồi
Sân trường xưa trãi nắng
Nơi in dấu chân xưa
Không còn những người bạn
Ôi se sắc trong lòng
Tôi về qua trường cũ
Một thời là kỷ niệm
Tiếng trống ôi vang dội
Nghe se sắt tim mình
Lớp xưa vẫn còn đó
Bụi phấn vẫn vương đầy
Bảng đen trơ một mình
Lớp xưa không bóng người
Tiếng thầy ngưng tiếng hót
Tôi về qua trường cũ
Dáng xưa vẫn còn đó
Nhưng đã đỗi tên trường
Ôi một thời hoài niệm
Ôi áo trắng một thời......
Bây giờ về trường cũ
Thăm lại mái trường xưa
Vẫn áo trắng một thời
Của đàn em bé nhỏ
Giống như mình ngày xưa
Mái tóc thề buông xỏa
Đan che kín bờ vai
Ôi nhớ nhớ lạ lùng
Ngoài trời hoa phượng nỡ
Tiếng ve hát nĩ non
Chia tay lời tạm biệt
Tạm biệt mái trường thương
BiênNguyễn

100 từ. LẮNG ĐỌNG

Hai Bạn mối tình đầu yêu thương nhau thì cứ thương yêu mà việc học cứ học, từ xa đến học tốt nghiệp cả 2 về Quê trình Cha Mẹ tiến đến hôn nhân, khi trình Ba Mẹ Bạn Gái bị bắt buộc phải ở rể, Bạn u buồn nên hay không? Gặp Tôi nói không được “Có Chồng phải theo Chồng . . . chứ sau Bắt Rể . . .” Bạn nghe tin nhưng về nhà thấy Ba Mẹ sắp xếp ra làm quen.
28 năm sau ra nhà Bạn Gái, có 1 Con lớn không Chồng mất lâu nay. Một chút gì đó . . .
Phan Thiết, Ngày 30.10.2015
CHINHDAO.
@ Tình yêu luôn lắng đọng khi nghe biết có chuyện dù không thành.

NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG

Bao Kỷ niệm tình thơ ta nhớ mãi
Nét mực xanh hương ngát trắng giấy hồng
Kỷ niệm xưa một thời hoa màu trắng
Khi hạ về phượng nỡở đỏ thân thương
Bạn đó tôi đây một thời là áo trắng
Tháng ngày xưa tình thơ nhớ không bạn
Tuổi học trò ôi nhung nhớ bao kỉ niệm
Mưa chiều về ướt đẫm áo trắng xinh
Má hồng đào lấm tấm hạt mưa thưa
Trường xưa, ghế đá nhiều hoài niệm
Nơi hàn huyên tâm sự bạn chúng mình
Tiếng trống trường ôi thân thiết yêu thương
Tháng năm dài của một thờI là áo trắng
Tình thơ học trò giờ không còn nữa
Ngược thời gian tìm lại có gì không
Dù năm tháng có lùi trong quá khứ
Áo trắng ơi hãy nhớ mộng tình thơ...
Biên Nguyễn

NHIỀU NHẤT XÓM

Vợ Chồng này gây lộn, người Vợ la mắng Chồng với cái từ Mày Tao thật mạnh, người Chồng chửi bới Vợ cái từ Con Cọp lớn tiếng làm cả xóm không nghe được mà phải nghe, rồi Vợ Chồng tự lắng chứ không ai can thiệp vì chuyện thường ngày xảy ra ở xóm đó nên mọi người bình thản, riêng Tôi người mới đến thấy lạ mà nghe thôi.
Biết Vợ Chồng chửi nhau một tháng ít nhất 20 lần mà đẻ Con thì nhiều nhất xóm.
Phan Thiết, Ngày 29.10.2015
CHINHDAO.
@ Con nhiều do Vợ Chồng gây nhau nhiều. Có thể là liều thuốc tri bệnh hiếm muộn. Thử coi!

100 trừ. BẠN 6 NGÀY VỀ

Ngày 1, Bạn về gia đình đón vui mừng.
Ngày 2, Nhà 2 đứa Em nói chuyện tiền bạc.
Ngày 3, Nhà có tiếng lớn. Bạn giải quyết không xong.
Ngày 4, Bạn gặp Tôi tâm tình.
Ngày 5, Tôi và Bạn tình cờ ngang căn nhà 3 tầng Bạn hỏi căn nhà đó bao nhiêu? 100, Bạn nói Tao có 10 căn nhà như thế. Tôi nói liền;
- Nếu Tao có 10 căn nhà như thế, sẽ cho 2 đứa Em mỗi đứa mỗi căn, không suy nghĩ. Bạn mở mắt lớn nhìn Tôi . . .
Ngày 6, Bạn “bút vé”. . .
Phan Thiết, Ngày 29.10.2014
CHINHDAO.
@ Ngôn ngữ không suy nghĩ luôn không bay được lên trời.
Shakespeare.

100 từ. CHÚT BỐI RỐI XA XƯA

Con đường đi qua với Em mà nay cũng làm Tôi bối rối.
Em người Con Gái Tôi yêu, còn Em trả lại e dè, run rẩy không dám nói. Thật ra lúc đó Tôi ở vị trí cao xã hội còn Em thấp nên khi thỏ thẻ yêu Em gần như buộc Em phải chịu lời yêu thương không khác hơn. Đang ngây ngất Tôi sự nhớ “Tình Yêu phải rộng lớn bao dung mới có Tình Yêu đích thực” vội thụt lùi.
Nay đi qua “Con đường tình ta đi. . .”
Chút bối rối ngày nào đó quay về . . .
Phan Thiết, Ngày 30.10.2015
CHINHDAO.
@ Quá khứ trong sáng luôn luôn quay về.

100 từ. ĐÔI MẮT ANHYEUEM

Tôi yêu Em chỉ nhìn không dám thỏ thẻ. Em yêu Tôi mà đâu dám nói, cả hai cứ nói nhau bằng đôi mắt yêu thương.
Em xuất cảnh, ngày đi Tôi lẳng lặng ra Phi Trường đứng xa nhìn, Em có thấy Tôi đâu nhưng khi Em bước vào cổng cách ly đôi bàn tay đẹp mới đưa cao chào Tôi mà nước mắt chảy, Tôi vẫy lại mà nước mắt rơi. Từ đó không còn những đôi mắt gặp nhau và cũng từ đó Tôi thất thưởng luôn gọi tên Em… “Em ơi! Em ơi! Em đâu rồi...”.
Phan Thiết, Ngày 30.10.2015
CHINHDAO.
@ Có những đôi mắt nói lên được Anhyeuem.

TÌNH TA

Em trời chiều viễn xứ
Anh vạt nắng chiều quê
Em gió thổi bên thềm
Lòng chẳng thấy bình yên

Ta xa nhau lâu rồi
Em những giọt lệ rơi
Anh cúi đầu lầm lỗi
Em bờ môi đã khô

Mùa thu đã tắt nắng
Lá thu rơi chiều tàn
Mộng ngày xưa vùi lấp
Ta tìm nhau kiếp sau
Nguyễn Dũng

HẠ XANH

Nó và hắn
Chưa một lần hò hẹn
Dẫu đôi lần
Bất chợt mắt tìm nhau
Hai dãy bàn
Vừa tầm nhìn len lén
Ôi ! ngôn từ
Sao ?
Chẳng thốt thành câu
Sân trường vắng
Cho đôi bên lớ ngớ
Gió mơn ru
Khẻ hát ý thật thà
Nó đến bên
Ông cho tôi mượn vở
Chép lại bài tui lơ đễnh hôm qua
Rồi từ ấy mùa theo mùa trôi mãi
Mỗi hạ về thổn thức gọi mùa xưa
Nó và hắn
Hai phương trời xa ngái
Thoảng đâu đây
Ánh mắt ấy
Như vừa .............!
Khangthi

BUỒN TÀN THU

Thu tàn lá nhuộm sắc vàng
Anh ơi! Có đến cùng nàng hay không
Dù cho tình có muộn màng 
Vàng màu lá biếc hỡi chàng có hay?

Trời thu gió nhẹ lay lay
Mây trời nuối tiếc hây hây má hồng
Tình thu còn có hay không?
Mà sao ta cứ trông mong ngóng chờ...

Tình thu lay động bất ngờ
Giờ thì mới biết tình thu vẫn còn
Tình thu một mực sắt son
Lòng thu cũng đã mỏi mòn chờ nhau...

Tình này dù có thương đau
Sắc thu vẫn đượm vàng màu lá rơi
Đường về em vội bước mau
Độc hành kỉ niệm nhớ màu lá thu.

Hoàng hôn thu đã úa vàng
Ai qua nên nhớ nhẹ nhàng bước chân
Để thu không thấy bàng hoàng
Ra đi thanh thản đón chào chúa đông...

Ngày mai thu bước nặng lòng
Nước sông không sóng mà lòng sóng xô
Tình thu dù có héo khô
Lá rơi vàng vọt buồn vì tàn thu.
Nguyễn Em
(29/10/2017)

KHÚC NAM AI

Quê người bỗng vọng khúc Nam Ai...
Chạnh nhớ dòng Hương khuất thẳm dài
Dõi bóng Tràng Tiền mong trở lại
Mơ hình Núi Ngự ước hồi khai
Tìm đâu một thuở kinh đô cũ
Chỉ thấy thời gian phủ nguyệt đài
Nẻo lạ từng đêm thao thức mãi
Quê người bỗng vọng khúc Nam Ai...
Cư- Nguyễn.

81 từ. THOÁNG VỀ EM

Đâu đó người Con Gái Tôi yêu thương quay về.
Em bỏ ra đi vì Tôi và Em không thể có kết quả do Tôi có Vợ còn Em là Con Gái không thể, gần bên Tôi lo sợ tương lai vì cả 2 lén lúc sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Năm đó Em về, tại Phi Trường bỗng dưng Tôi và Em ôm nhau thật cứng như không muốn mất nhau trước bao đôi mắt lạ lùng.
Phanthiet, Ngày 21.10.2017
Chinhdao.

99 từ. BIẾT RA SAO NGÀY SAU ?

Ông hơn 60 tuổi gặp Tôi cũng xem xem là Việt Kiều về nước đang đứng ở Cơ Quan chờ làm giấy Kết Hôn lần 2 với Vị Hôn Thê tuổi nhỏ bằng ½ Ông và Tôi, đang loay hoay nhìn nói chuyện Vị Hôn Thê, bỗng ánh mắt Tôi và Ông gặp nhau nhìn là hiểu biết 2 Chú Rể sắp cưới Vợ mà không biết ngày mai đi về đâu…?
Thật vậy tuổi tác cách nhau nhiều quá và lối sống ngày sắp đến ra sao…?
Đâu đó văng vẳng bài hát “… Biết ra sao ngày sau… ”.
Phanthiet, Ngày 28.10.2017
Chinhdao.

71 từ. KHÔNG BIẾT TẠI SAO ?

H lấy Chồng Vùng Núi sau bao đấu tranh với Gia Đình thắng lợi, được ở Quê Vợ nên Chồng chiều chuộng Vợ mọi việc.
Tuổi 60 Vợ Chồng về Vùng Núi ở, Chồng hòan toàn Con Người khác không là Người Chồng “Dễ Yêu” mà thành một Ông Chồng khó tính chỉ ăn chơi không chiều chuộng chăm sóc Vợ như mọi khi.
H kêu trời mà không biết tại sao?
Phanthiet, Ngày 28.10.2017
Chinhdao.

THỨ BẢY

Thứ bảy một mình
Trong gốc sân nhỏ
Tản mạng với hoa
Ôi hoa đẹp quá
Một mình với hoa
Thầm thì nói nhỏ
Ta thương mi nhiều
Bao nhiêu khổ cực
Ta đều quên hết
Mong sau mi tươi
Đừng héo ta buồn
Mỹ LaGi

NHỚ RỪNG

Bao năm sống chốn thị thành
Nhớ về nơi ấy năm xưa núi rừng
Nhớ thời ta nhảy tưng tưng
Chổng mông đít đỏ lưng chừng cây cao
Bây giờ ngồi ghế hơi cao
Nhớ về thuở ấy nao nao thế nào
Nhăn răng nhí nhố khào khào
Nhảy lui nhảy tới ta gào rừng xanh
Ngồi buồn gãi háng lăn tăn
Đưa tay bắt chí nhăn răng lại cười
Ta là cốt khỉ lốt người
Ta mong trở lại U Minh ngồi cười
Thiên đường ta theo đười ươi
Làm sao thích hợp với đời văn minh.
Nguyễn Dũng
26/10/2017

NGẪM NGHĨ

Đôi khi ngẫm chữ hiệp thành
Duyên lành ta đến đậu nhành vô vi
Trăm năm hóa cỏ xanh rì
Vô phần đoản mệnh hẹn kỳ tái sinh
Đác uyn chủ thuyết định hình
Chuyển sinh từ vật sự tình lung lay
Cõi trần đất đá cỏ cây
Cũng mang sinh mệnh vạn dày kiếp nương
Cõi đời tạo vật như cương
Từ trăm tan hợp vô thường chuyển ra
Đặt chân tới chốn ta bà
Do đường chánh nghiệp cũng là tái lâm
Con người có tự triệu năm
Sinh sinh tử tử thân tâm chuyển vời
Thế nên ta đến cuộc đời
Từ nơi vũ trụ xoay dời vậy thôi
Khoa học biện giải xa xôi
Con người từ khỉ luyện tôi hóa thành
Loài người vốn dĩ tinh anh
Biết câu sanh diệt đành rành cưu mang
Hành tinh xanh chói hào quang
Trãi trăm kiếp nạn gian nan cõi trời
Suy vong rớt dạt chơi vơi
Thế nên khám phá bí lời giải phân
Con người hiện đại nghìn lần
Trước khi chủ thuyết phải cần xét suy
Nghìn đời so với triệu uy
Khắp toàn trí thức đổi tư duy rồi
Sáu tầng nghiệp lỗi sinh sôi
Vô minh nguồn cội đến rồi lại đi
Huyền cơ tạo tác vô vi
Nằm đêm ngẫm nghĩ xá chi danh tài? ????
Thúy Hương Hồ

100 từ. EM VỀ HÃY VỀ ĐI.

“Em về hãy về đi, cho Ta chút tình này. ..”
Lời Nhạc bỗng Tôi nghĩ về Em, một tình yêu thầm lén lâu năm không dám thố lộ, khi can đảm thố lộ thì Em bên Tôi thật ngắn ngày, thành một cuộc tình ngắn nhỏ nhưng đốt cháy tâm hồn. Rất tiếc!
Cuộc sống có những tình cảm ấp ủ dễ thương mà không can đảm lỳ lợm mở lời, khi được đã bay bổng, giờ Tôi chỉ biết mượn Lời Nhạc để cùng nhau khỏi hối tiếc ở cái tuổi Trắng Đầu này “Em về hãy về đi . . .”.
Phan Thiết, Ngày 25.10.2015
CHINHDAO.
@ Tại sao Tôi không bị cám dỗ Vật Chất mà bị cám dỗ Tình Yêu. Why?

100 từ. EM CÒN TUYỆT QUÁ

Bực bội “hết số” ném đồ cá nhân Em ra khỏi phòng cùng các câu chửi rủa hết cỡ, còn Em cứ khóc mà lượm lại từng món bỏ vào vali túi xách, được 2 túi xách 1 vali vẫn tiếp tục lượm, Tôi cứ tiếp nối vào lượm ra ném không biết bao nhiêu.
Lần này bước ra 2 túi xách và 1 vali biến mất như có ai trợ giúp, đúng vậy Anh hàng xóm đã đưa về nhà như thách đố với Tôi “Không gì hết, qua nhà Anh ở”.
Tôi giựt mình… nhìn Em kỹ hơn…
Phan Thiết, Ngày 28.10.2015
CHINHDAO.
@ Coi chừng cũ của mình mà mới người ta, giựt mình xem lại Em còn tuyệt quá!

100 từ. MỘT THOÁNG QUAY VỀ

Năm 20 tuổi dự đêm Noel tình cờ Tôi và Em ngồi gần nhau được chọn là đôi “Đẹp nhất đêm nay” từ đó quen Em rồi yêu nhau trong sáng.
Được vài năm, đêm đó Em đến nhà đưa thiệp mời lễ cưới cùng những món quà Tôi tặng Em và tất cả những lá thư lâu nay Tôi gởi Em, thật ngạc nhiên không biết tại sao? Đêm đó như mọi đêm Tôi vẫn tôn trọng Người Con Gái.
Chính cái tôn trọng lần gặp cuối đó Tôi có giá trị trong Em khi một thoáng quay về.
Phan Thiết, Ngày 28.10.2015
CHINHDAO.
@ Muốn có giá trị Con Người thì phải tôn trọng lẫn nhau.