Ông Mark
Zuckerberg cùng bạn bè thành lập website Facebook không ngờ thành công đến thế,
hiện nay đã có hơn một tỷ thành viên tích cực trên toàn thế giới. Facebook là
trang mạng miễn phí để giao tiếp và liên kết với mọi người, để gửi tin nhắn,
chát, bày tỏ, chia sẻ tâm tư tình cảm, để nói lên quan điểm, ý nghĩ của mình,
để thông tin, liên lạc, thời sự, giải trí…. Tóm lại đây là một trang mạng xã
hội thật sự tiện lợi ở nhiều khía cạnh trong cuộc sống.
Từ ngày du nhập
vào nước ta, Facebook như một mốt thời thượng, giới trẻ ai không có Facebook
xem như lạc hậu lỗi thời, sồn sồn như tụi mình thì cũng vào để xem Phay-búc nó
ra làm răng. Thấy nó cũng hay hay ngồ ngộ thú vị. Nhưng để đánh giá trang Facebook
của mình là số lượng bạn bè kết bạn, thế là nhiều người đổ xô ùn ùn kết bạn;
quen cũng kết, lạ cũng kết, ai chưa có facebook thì đăng ký gấp gấp để kết, càng
có nhiều người kết bạn thì càng oách. Bên cạnh cái hay, cái tuyệt vời facebook
đem lại trong cuộc sống hàng ngày, cũng đem lại nhiều điều oái oăm dở khóc dở
cười; ghen tuông trên facebook, lừa tình trên facebook, lừa tiền trên facebook (mới xảy ra cách đây vài hôm với bạn bè
chúng ta) và đủ thứ chuyện trên đời tốt có, xấu có cũng có trên facebook.
Đã có facebook
chẳng lẽ để không chơi, thế là đi du lịch, dã ngoại ư? chụp vài kiểu chia sẻ
với bạn bè; đi họp mặt, họp bạn, họp lớp, họp trường ư? Chụp mấy kiểu chia sẻ
với bà con trên mạng. Rồi thì đi nhà hàng, sinh nhật, thôi nôi, đầy tháng, mừng
thọ, uống cà phê, nhậu nhẹt, đám hỏi, đám cưới, đám giổ (chưa thấy đám ma)
trước khi ăn tranh thủ chụp mấy kiểu đăng facebook. Có khi lâu dần trở thành
một nghi thức đây. Còn không có gì để đăng ư? Cứ vào mạng, cop đại một mẫu tin,
một bài viết, một vài câu châm ngôn hoặc vài lời nói dạy đời, hoặc hình ảnh của
tác giả nào không cần biết rồi chia sẻ với bạn bè thế là xong; có khi ghi thêm
vài câu nói lên ý nghĩ, quan điểm của mình. Rồi chờ những người kết bạn vào
bình luận. Được khen, vui thật vui. Bị chê, buồn thật buồn, ăn không ngon, ngủ
chẳng yên. Có người khen, người chê, người nói tới, kẻ nói lui; ban đầu là
tranh luận, nghiêm trọng hơn thì cải lộn chí chóe. Tức lộn ruột…
Mà bài đăng
không có ai bình luận còn chán hơn là cải lộn. Thì thôi, bài ta cứ đăng, bình
luận em cứ bình luận, bình luận kiểu gì cũng được, em viết đi! Em nói đi! “dù một lời làm tan nát lòng nhau”./.