Vài ba năm
trước, hai từ phay-búc đối với tôi vô cùng lạ lẫm, nhưng đến chỗ nào cũng nghe
bàn tán đến phay-búc. Có người bạn hỏi “phay-búc ông là gì?”. Tôi ngạc nhiên
hỏi lại “chứ phay-búc là cái gì?”. “quê quá ông ơi”. Về nhà hỏi con gái, được
trả lời “là trang mạng xã hội miễn phí, để ghi chép hoặc làm những việc đại
loại như nhật ký của mình”.
Với trình độ
tin học ở mức bình dân học vụ như tôi, cũng không khó khăn lắm để tạo một trang
cho riêng mình, mục đích lưu trữ những cảm nhận của mình trong cuộc sống. Nhưng
chỉ bấy nhiêu thôi thì chán chết đi được, hơn nữa từ khi có phay-búc, nhiều
người xin kết bạn, thấy cũng vui, tôi sẵn lòng kết liền. Những cảm nhận của tôi
được người ta thích (like) có khi còn ghi vài câu khen ngợi, sướng quá. Hàng
ngày tôi chẳng phải mất công vào google tìm kiếm, người ta đăng, chia sẻ đủ thứ
chuyện: thời sự nóng hổi, những bài báo nổi tiếng, phim ảnh, ca nhạc… kể cả
chuyện tai nạn giao thông, những mảnh đời bất hạnh, kết hôn ly hôn, đánh ghen
ngoại tình, yêu đương ướt át lãng mạn…, muốn xem thứ gì có ngay trong phay-búc.
Quá tiện lợi, quá hay, quá thiết thực với cuộc sống ở thời đại công nghệ thông
tin.
Nhìn hình ảnh
một người đàn ông ốm tong teo, đen thui thủi đi ngoài đường giữa buổi trưa nắng
gay gắt với lời chú thích “cả gia đình bị
tai nạn giao thông chết hết, chỉ còn lại mình anh, từ khi xuất viện tâm thần
bấn loạn, đi lang thang tìm vợ con”. Thấy nhiều người thích, tôi cũng
thích. Nhìn tấm hình bà già thật già lưng còng đi lượm từng cái vỏ lon dọc
đường giữa những đoàn xe cộ qua lại rất nguy hiểm với câu “con cái phụ bạc không nuôi dưỡng, phải đi lượm từng cái vỏ lon sống
qua ngày”. Những hình ảnh trên không biết thật hay giả, thấy nhiều người
thích, tôi cũng thích. Mà nghĩ cũng lạ, hoàn cảnh thật đáng thương sao ai cũng
thích.
Càng ngày bạn
phay-búc càng nhiều, họ cóp, trích, đăng, chia sẻ nhiều tới mức không có thời
gian để xem cho hết, đã vào mà không có ý kiến thì mất lịch sự quá, thế là tôi
chẳng cần xem nội dung là gì cho nó mất công, chỉ việc nhấn chuột vào chữ thích
cho người ta vui. Bài gì cũng thích, hình gì cũng thích. Một hôm như thói quen
cứ thích hàng loạt, chợt giật mình thấy những hình ảnh vô cùng phản cảm nếu
không muốn nói rất là tục tỉu, thô bỉ mà mình vừa thích. Tôi ngẩn người ra, nhớ
không nhầm có kết bạn với người này đâu! Phải mất mấy ngày nghiên cứu để loại
người này ra khỏi trang của mình. Nhưng cứ vài tuần lại nhảy vào đăng hình lên,
tôi lại loại ra; công việc cứ lặp đi lặp lại. Bây giờ thì tôi thấy sợ hơn là
thích. Nhưng người ta thích như thế mà, mình đâu có quyền ngăn cản. Ngại lắm
NguyenTienDao ơi, có khi đưa “em nói đi! Dù một lời làm tan nát lòng nhau” lên
phay-búc, good ở đâu chưa thấy, bị quạt một tràng hoặc bị nhận xét ông già bắt
đầu lẩm cẩm rồi hoặc thần kinh có vấn đề hay sao vậy? xem như cuộc đời như bánh bao chiều gặp mưa
xẹp lép buồn tức tưởi lê thê.
Thôi thì tùy
theo cách nhìn nhận và ý thích của mỗi người, ai thích thì cứ vào chơi, ai
không thích thì lui ra. Riêng tôi thì vẫn thích hocsinhchinhtam hơn, bởi nơi đó
các bạn thích tôi như tôi thích các bạn./.