Đang viết ngon trớn bị đi du lịch. Về nhà thấy bầy chim ôi thôi rớt lông tùm lum, mùa thay lông mà, bị trùm kín mít nó nghĩ chủ
ép nó trút bỏ bộ cánh cũ. Nội dọn lồng tắm táp cho hơn hai chục con chim dơ
phát mệt mất gần cả tuần nữa. Thêm nghỉ mệt mấy ngày mất đứt nửa tháng cho
cuộc chơi. Tội nghiệp cho hai bạn trên từng cây số với tôi phải gánh vác bài viết
trên blog than trời như bọng.
Viết riết còn ba que rồi còn hai que sao
không than cho được. Tôi vô đọc thấy thương cho hai bạn, thử ráng nín coi sao.
Nhưng đường dài có hạn, ngó qua ngó lại không thấy ai tiếp sức có lúc gục ngã
thôi. Chỉ hai con mã bon bon thử hỏi nếu còn một con thì chuyện gì sẽ xảy ra,
chắc chắn nó không còn kêu gào nữa... nó sẽ rên nhè nhẹ... ngâm một bài thơ cuối
cùng rồi... tắt thở.
Trời vào thu thường buồn man mác, lòng
người đâu có khác “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Có lúc trái gió trở trời
lớn tuổi bệnh hoạn thở không ra hơi thì làm sao nghĩ ngợi đầu tư viết lách, người
ta vui mới có sáng ý làm thơ viết văn hát hò. Trời đất có khi vầy khi khác huống
chi con người,” sau cơn mưa trời lại sáng” thôi mà, con người cũng thế “hết cơn
bỉ cực đến hồi thái lai”.
Các bạn tôi ơi, các bạn chứng tỏ có trách
nhiệm, biết tôn trọng mình và mọi người. Các bạn xứng đáng cánh chim đầu đàn
trước bão táp phong ba chịu mọi khó khăn về mình. Chỉ biết cho không biết nhận,
móc cả tâm can trí lực trao mọi bàn dân thiên hạ không chút suy nghĩ đắn đo
mong làm đẹp cho cuộc đời cho đất nước.
NTH
13-8-2014