F Đi khám bệnh ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Đi khám bệnh

Mấy tuần nay, không hiểu vì sao cái cổ họng của Lành hơi khó chịu, hễ nói là ho, hễ hát là ho, phải nói thật nhỏ có khi không ra tiếng. Theo dự đoán có lẽ cái thanh quản có vấn đề. Mà cái thanh quản bị hư xem như cả cái sự nghiệp ca hát chẳng lẽ phải chấm dứt từ đây, ở thời điểm giọng ca đang tràn đầy sung mãn. Thế thì từ nay hocsinhchinhtam thiếu đi một giọng ca vàng thánh thót, bạn Ba Kết thiếu đi giọng song ca cải lương “Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà” mùi mẫn. Hồi hôm cũng không hiểu vì sao cơ thể kỳ lạ, hễ đắp mền thì nóng nực, tung mền ra thì lạnh, cứ thế giấc ngủ chập chờn làm “long thể” đã “bất an” càng bất an thêm. Gì thì gì, bất cứ giá nào sáng nay cũng phải đi khám bệnh.
Ngồi trên băng ghế đá trước bệnh viện An Phước Tp Phan Thiết chờ Lành khám bệnh. Buồn tình chẳng biết làm gì, nhìn người giữ xe nhận xe, trả xe, sắp xếp nơi dựng xe, ghi số thứ tự lên yên xe… Mới 10 giờ sáng mà con số xe đến gửi gần 5 trăm chiếc, tôi nhẫm tính bình quân mỗi ngày khoảng 1 ngàn chiếc, mỗi xe 2 ngàn đồng, vị chi mỗi ngày chỉ tính riêng tiền giữ xe, bệnh viện đã thu khoảng 2 triệu đồng; con số thu nhập mà người nông thôn có mơ cũng không thấy.
Chán xem giữ xe, nhìn người ra vào khám bệnh nhộn nhịp tấp nập. Người đến vẻ mặt lo lắng hốt hoảng không biết mình bị bệnh gì, có điều trị được hay không hay phải chuyển viện; người ra về thì đầy vẻ ưu tư phiền muộn không biết uống hết thuốc rồi bệnh tình có thuyên giảm không; cũng có người ra về hớn hở, cười nói, ôm mùng mền chiếu gối vì Bác sỹ cho xuất viện, cũng đồng nghĩa là đã bình phục. Trong khuôn viên bệnh viện, dưới tàn một cây Si, rễ tua tủa từ trên thân cây thòng xuống, có một cái am, được làm bằng đá mài rất đẹp, có hàng chữ treo ở thân cây “không rải muối, gạo nơi đây”. Một chị phụ nữ khoảng gần 40, nước da nâu đen vì nắng mưa, có lẽ công nhân lao động hoặc nông dân chân lấm tay bùn, đặt vào am 3 bị bánh ngọt, thắp khoảng chục cây nhang, sau một lúc vái lạy, rồi quay ra bốn phương tám hướng vái lạy, rồi quay vào am lại vái lạy; đầu cúi xuống, hai tay đưa bó nhang ngang tầm trán, rầm rầm khấn hứa cầu xin, rồi vái lạy, sau đó cắm vào lư nhang rồi lại vái lạy và lẳng lặng đi vào phòng bệnh. Tôi chăm chú quan sát và đọc được trong mắt chị một niềm tin tưởng tuyệt đối, chị đến với lễ vật không xa hoa giàu có mà chỉ là những bị bánh đơn sơ, giản dị như hình dáng của chị; có lẽ trong những lời cầu xin kia không có lời nào cho riêng bản thân chị mà dành tất cả cho người thân mong tai qua nạn khỏi. Khoảng vài phút sau, người giữ xe len lén tới lấy 3 bị bánh hí hửng đưa vào cất trong phòng bảo vệ... Rồi lại một chị phụ nữ khác cũng đưa bánh tới, cũng đốt nhang, cũng vái lạy và người giữ xe lại tiếp tục làm “nhiệm vụ” của mình là đưa bánh cất trong phòng bảo vệ… Biết đâu, bên cạnh tác động của y học, niềm tin tưởng vào tâm linh sẽ giúp chị và gia đình thêm vững tin, thêm hy vọng những điều may mắn cho người thân của mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi trong đơn thuốc Bác sỹ ghi “viêm họng”. Thế là mọi chuyện không có gì đáng ngại, chỉ mong uống hết thuốc là hết bệnh để còn kịp tham dự đêm lửa trại, rước đèn trung thu ngày 6/9 sắp tới tại nhà bạn Ba Kết mà bạn Đạo Châu đã chuẩn bị một bị đèn trung thu thật to gửi tại nhà Lộc tôi mới nhìn thấy sáng nay./.