Người già thường hay than “ở không hổng
biết làm gì”. Như tôi ở không nuôi chim hót cho đỡ buồn, rồi tập tành làm thơ
viết văn viết báo. Bây giờ đóng đô trang hocsinhchinhtam luôn mấy năm nay, thấy
còn thích thêm đàn địch nên cũng hết ngày. Những cái tôi ham thích nhiều người
cũng muốn, nó không thuộc “tứ đổ tường”. Còn đường tốt xấu đều do mình chọn. “Đường
xấu dễ đi” ý nói ở đây không phải đường lộ.
Từ khi máy tính cá nhân ra đời (Computer)
có nhiều mạng xã hội (Website) phục vụ lợi ích cho con người, nhất là thông tin
liên lạc kết nối thân nhân thì càng ưu việt, ai cũng cần như mạng Facebook. Tôi
nghe cụ già 80 tuổi cũng ráng vô Nhà văn hóa Thanh niên TP để học cách giao tiếp,
“tám” cho đỡ buồn. Đó là điều rất tốt cho những ai “ăn không ngồi rồi” có việc
làm mà không sợ bọn xấu rủ rê.
Người già không sợ chết họ rất sợ cô đơn
giày vò. Nhờ Facebook người đi làm lúc rảnh rang có chỗ thư giãn xả stress. Thường
trên facebook đăng một tấm hình đi chơi hay đi tiệc ăn mặc đẹp, rồi dăm ba người
bạn khen trẻ trung là thấy vui yêu đời. Có khi một người không mời mà xía vô
chê thậm tệ cũng buồn biết làm sao. Cửa “chùa” rộng mở đâu cấm cản được ai, có
người cúng dường thì cũng có người trộm tiền công đức. Vậy thì ai làm tốt được
phước đâu có sợ gì.
NTH
28-8-2014