Con trai thay
cái điện thoại mới để dễ truy cập dữ liệu cho công việc và để có hình thức bề
ngoài trong giao dịch làm ăn. Tôi mừng lắm vì được thừa hưởng cái điện thoại cũ
nó bỏ ra, tuy cũ của nó nhưng mới của mình, hơn nữa là loại điện thoại cảm ứng
theo mốt hiện nay, tức là loại quẹt quẹt có chụp hình, quay phim, ghi âm, nghe
đài và nhiều chức năng khác thay cho cái bấm bấm cùi bắp tôi đang xài, thuộc
vào loại bỏ ngoài đường chẳng ai thèm lượm.
Đến công sở
làm việc thỉnh thoảng lấy ra tập quẹt quẹt và cũng để khoe mình có điện thoại
đời mới (hình như có vài người tấm tắc
thán phục). Nhưng khốn nỗi là mỗi lần có ai điện tới quẹt hoài nhưng không
tác dụng. Rốt cuộc người ta cần mình thì mình lại phải tốn tiền gọi lại. Về
nhà, đứa con gái phải huấn luyện cho một khóa quẹt mới thành công.
Tôi nhớ bạn
Lãn lần đầu có cái quẹt quẹt mới dỡ khóc dỡ cười, đang dự cuộc họp với các quan
chức và giới doanh nhân, chuông điện thoại reo, quẹt kiểu gì nó cũng chẳng chịu
im, hoảng quá nhét xuống mông thế mà nó vẫn inh ỏi, mắc cở quá đỏ cả mặt. Có
lần bạn Bích Loan nhắn tin, tôi cũng nhắn tin lại nhưng chữ thì nhỏ, ngón tay
thì to, quẹt chữ này dính chữ kia, quẹt tới quẹt lui hoài tháo mồ hôi mới được
mấy chữ; thôi thì alô quách cho xong. Tôi nói không biết nhắn tin, bạn Bích
Loan không tin cứ ngỡ tôi nói giỡn chơi. Bây giờ thì quá thành thạo, quẹt kiểu
gì cũng được, không còn là vấn đề nan giải nữa. Mỗi lần đi làm về, rút ra, để
trên bàn ở nhà sau, bên cạnh máy vi tính, đồng hồ, linh kiện linh tinh cho việc
giải trí cá nhân, làm việc, xem blog…
Một buổi chiều,
cần gọi cho đứa cháu, tìm hoài chẳng thấy cái điện thoại đâu cả, cách đây vài tiếng mới nói chuyện với thằng em, để ở vị trí nhất định trên bàn; nhờ Lành gọi
thử, chỉ nghe đầu bên kia vang lên “ò í
e, hiện số máy này tạm thời không liên lạc được” sau đó thì im re, mất tín
hiệu luôn. Thế là mất rồi… Người khách duy nhất đến nhà chiều nay là đứa học
sinh lớp 10 tới may áo dài, cửa trước đóng nên đi vào cửa nhà sau để lên nhà
trên, khi ra về lại phải ra cửa sau để lấy dép, ngang qua bàn thấy cái điện
thoại ngó trước ngó sau không thấy ai, thuận tay bỏ vào túi luôn. Việc này chỉ
suy đoán nhưng có căn cứ và lôgich hẳn hoi hơn nữa mấy hôm sau nó lúng túng
chối khi Lành hỏi nó, không bắt được tại chỗ đành bó tay, thế là xong.
Tối nay vừa
may vừa ấm ức, mình thì cặm cụi tranh thủ kịp thời may cho xong để ngày mai nó
có bộ áo dài mới đến trường cho bằng bạn bằng bè, còn nó thì lại lấy mất cái
điện thoại của mình. Đời sao mà oái oăm đến thế./.