Theo đoàn
người di cư vào Nam năm 1954, Ông Nội tôi cất ngôi nhà tranh tre nứa lá trên
nền đất được chính quyền phân chia trong ngôi làng tập trung những gia đình
cùng cảnh ngộ “Bỏ quê cha đất tổ ra đi”. Đây là mái ấm của gia đình Ông Bà Nội
tôi gồm 9 người, cũng là nơi mẹ tôi đến sống với cha tôi trong những ngày đầu
làm dâu, cũng là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời và có khoảng thời gian sống
với ông bà thời thơ ấu.
Năm 1965,
chiến tranh khốc liệt, các chú, các cô phiêu bạt mỗi người một nơi, người vào
Sài Gòn, người xuống Vũng Tàu, người ở Bình Tuy rồi sinh cơ lập nghiệp, lâu
thật lâu mời về vì đường sá thời bấy giờ đi lại vô cùng khó khăn. Cha tôi thì
đùm túm vợ con xuống Phan Thiết, riêng Ông Bà dứt khoát không đi đâu, giữ lại
mãnh đất cho con cháu. Chỉ cách Phan Thiết hơn 10 cây số nên anh em tôi thường
xuyên được về thăm ông bà, những tháng hè, những ngày lễ tết, đây là nơi anh em
tôi vui chơi thỏa thích: thả diều, câu cá, chăn bò, đạp lúa đêm trăng. Ngôi nhà
lại được Ông Nội tôi sửa sang từ vách đất thành vách xây, từ nền đất thành nền
xi măng và từ mái tranh thành mái tôn.
Sau 1975, Ông
Nội mất, Bà Nội vào Vũng Tàu sống với các Cô, ngôi nhà này giao lại cho tôi là
cháu đích tôn và một lần nữa do tôi sửa sang lại trong những năm đầu tôi lập
gia đình, mỗi tấc đất, mỗi ngóc ngách trong ngôi nhà này còn còn ghi lại thật
nhiều những hình ảnh khó quên của vợ chồng con cái suốt những tháng năm sống
nơi đây. Vì xa nơi làm việc, gia đình tôi phải dọn vào Hàm Thuận Nam , giao lại
cho mẹ tôi. Khi Bà già yếu bệnh đau, người em trai từ Vũng Tàu về ở chăm sóc
nuôi Bà rồi cưới vợ tiếp tục sống trong ngôi nhà này.
1 giờ 30’ ngày
31/10/2014, chiếc xe tải 10 tấn chạy hướng Bắc - Nam từ đường quốc lộ lao thẳng
vào nhà trước sự kinh hoàng của anh em tôi và bà con làng xóm sau khi tai nạn
xảy ra, tuy không gây thương vong nghiêm trọng nhưng ngôi nhà gần như sập đổ
hoàn toàn, đồ đạc vật dụng trong nhà không còn thứ gì nguyên vẹn, giờ chỉ còn
là một đống đổ nát tang hoang.
Thế là sau 60
năm, di vật từ đời Ông sang đời Cha qua đời Cháu chấm dứt kể từ ngày hôm nay.
Mảnh đất thì vẫn còn đó, cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục nhưng trong đó sự mất
mát, nuối tiếc có lẽ sẽ đeo đẳng mãi không biết đến bao giờ nguôi./.