Mỗi năm vài ba
lần, để chị em Phụ nữ có dịp gặp gỡ giao lưu, đơn vị tôi tổ chức khi thì dã
ngoại vui chơi, khi thì nhà hàng ăn uống tiệc tùng. Lần này được gặp nhau tại
đơn vị nhân ngày 20/10, không những các chị đang tại chức ở cơ quan mà các chị
ở nhà tức là phu nhân của các đấng phu quân đang làm việc cũng đều được nhận
thư mời bằng giấy màu hồng đặc trưng cho phái đẹp hẳn hoi, tất nhiên có cánh
đàn ông tham dự để không khí vui vẻ được nhân gấp đôi. Các chị được mời lên vị
trí trang trọng nhất trong hội trường, mỗi người được tặng hoa hồng tươi đỏ
thắm tượng trưng cho tình yêu của giới mày râu, được tặng quà đựng trong chiếc
hộp nhỏ xinh xinh xanh đỏ tím vàng, được tặng phong bì trong đó có cánh thiệp
ghi lời chúc đẹp nhất như khẳng định những lời đó là sự thật. Mỗi chị phải tự
đọc thật to lời chúc ghi trong đó để mọi người cùng nghe và vỗ tay chúc mừng.
Cuối cùng là bữa tiệc thịnh soạn do cánh đàn ông nấu nướng, không thể thiếu món
“đuôi bò hầm”, đặc trưng của đơn vị tôi.
Hôm sau, thăm
dò dư luận để rút kinh nghiệm cho những lần tới, tất cả rất vui, rất thích,
thích nhất là vừa được chúc, vừa được tặng hoa, vừa được tặng quà và vừa
được…ăn, yêu cầu cứ đà này mà phát huy... Tôi hỏi một chị:
- Chồng em có tặng hoa nhân ngày Phụ nữ được
tôn vinh 20/10 không?
- Từ hồi não hồi nào đến giờ chưa bao giờ nhớ chứ
đừng nói đến tặng. Mà nếu hôm nay tự nhiên anh ấy tặng, chắc em xúc động ngất
xỉu chết ngay tại chỗ mất!!!
Một chị khác
kể:
- Ở cơ quan về, đứa con gái từ Sài Gòn gọi
hỏi Ba có tặng quà cho Mẹ nhân ngày 20/10 không? Em bật loa ngoài cố ý cho
chồng em nghe và trả lời: -không! -Như thế là không được, phải nói Ba tặng quà
cho Mẹ! -Anh có nghe con nói gì không? Tiếng trong phòng vọng ra: -Ngủ rồi!
Không nghe gì hết!!!
Anh chàng tuổi
sồn sồn thì nói: Vợ em bận, không tới cơ quan tham dự được, tuy nhậu nhẹt mãi
tới hơn chín giờ đêm mới về tới nhà nhưng không quên đưa hoa và quà của đơn vị
tặng về cho vợ, trên đường đi đứa con gái đang học xa gọi điện nhắc ngày 20/10,
em nói con yên tâm, có rồi. Sau đó nó lại gọi báo cho mẹ biết Ba sẽ tặng quà
ngày Phụ nữ. Vào nhà, vừa trao cành hoa hồng với nụ cười dịu ngọt và khuôn mặt
vô cùng trìu mến, chưa kịp mở miệng, vợ quất ngay một câu: “Con nó nhắc mới nhớ phải không?”. Bao nhiêu lời yêu thương sợ quên
mà anh nhẫm đi nhẫm lại thuộc làu làu trên đường từ cơ quan về dự tính sẽ nói với vợ một cách êm đềm lãn mạn
nhất phút chốc quên sạch cả. Tưởng cành hoa kia sẽ được vất ngay vào sọt rác,
nhưng sáng nay thấy được cắm vào lọ để ngay ngắn trên bàn. Thế là vui và hạnh
phúc lắm rồi.
Còn người Phụ
nữ ở nhà tôi thì sao??? Tất nhiên là được tặng và được… ăn như như các chị khác rồi.
Đặc biệt là được vinh dự mời lên phát biểu vì đơn vị quan tâm, mình phải
đại diện chị em cám ơn chứ! (việc này Ban
tổ chức quên mất, không ghi vào kịch bản, người phát biểu nhắc nhỏ tôi nói em-xi
bổ sung thêm vào chương trình). Và còn một việc vô cùng hệ trọng nữa, câu
chúc trong cánh thiệp được đọc dõng dạc rõ mồn một giữa ba quân thiên hạ nguyên
văn như sau: “Dù có phải chung thân cùng
em, Anh xin được ngàn lần mong muốn!!!”. Xem như số phận cuộc đời tôi đã
được định đoạt từ giây phút này rồi đây còn gì!!!./.