-----
CON PHỐ NHỎ -----
Thơ: Thuan Nguyen Thi
Ảnh: Internet
Thơ: Thuan Nguyen Thi
Ảnh: Internet
Con phố nhỏ chừng như sâu hun hút
Dâng nỗi buồn để trút hết cơn đau
Ở ngoài kia cây bàng nhỏ lao xao
Vươn cành lá gợi lên màu nhung nhớ
Dâng nỗi buồn để trút hết cơn đau
Ở ngoài kia cây bàng nhỏ lao xao
Vươn cành lá gợi lên màu nhung nhớ
Chiều buông xuống cơn mưa rào bất chợt
Thả hồn theo từng giọt trĩu nặng rơi
Em xa rồi lòng bỗng thấy chơi vơi
Niềm lưu luyến buông lơi trong tĩnh lặng....
Thả hồn theo từng giọt trĩu nặng rơi
Em xa rồi lòng bỗng thấy chơi vơi
Niềm lưu luyến buông lơi trong tĩnh lặng....
Con phố nhỏ giờ đây sao yên ắng
Giọt rơi đều mằn mặn ở đầu môi
Khóe mi cay như muốn nói những lời
Sầu vương nhớ ai ơi trong nuối tiếc
Giọt rơi đều mằn mặn ở đầu môi
Khóe mi cay như muốn nói những lời
Sầu vương nhớ ai ơi trong nuối tiếc
Con phố nhỏ tự bao giờ ai biết....?
Có một người thầm tiếc kỷ niệm xưa
Mượn vần thơ viết nỗi nhớ cho vừa
Ôn ký ức thuở xưa ngày hò hẹn....
Có một người thầm tiếc kỷ niệm xưa
Mượn vần thơ viết nỗi nhớ cho vừa
Ôn ký ức thuở xưa ngày hò hẹn....
___TNT(2017)___
Bài cảm chị Hồ
Thúy Hương
--- RỪNG SƯƠNG ---
Lối
mòn sâu ngõ hồn còn heo hút
Sương giăng mù co rút xám tầng cao
Hoài vọng tìm lời gió hát xôn xao
Trùm sắc nhớ một màu sương bỡ ngỡ
Sương giăng mù co rút xám tầng cao
Hoài vọng tìm lời gió hát xôn xao
Trùm sắc nhớ một màu sương bỡ ngỡ
Giữa
không gian phủ mờ gương hời hợt
Dấu lặng thầm rơi rớt hạt ưu tư
Trong thẳm sâu níu giữ hết ngôn từ
Dường mệt lử chân như vùi phẳng lặng!
Dấu lặng thầm rơi rớt hạt ưu tư
Trong thẳm sâu níu giữ hết ngôn từ
Dường mệt lử chân như vùi phẳng lặng!
Ta
phiêu lưu lắng chìm nghe im vắng
Buông niềm sầu oán tắng vẫn liêu xiêu
Tĩnh tâm đi... bỏ xuống cả mọi điều
Từng động thái hoang liêu mình tơ tưởng
Buông niềm sầu oán tắng vẫn liêu xiêu
Tĩnh tâm đi... bỏ xuống cả mọi điều
Từng động thái hoang liêu mình tơ tưởng
Hãy
thả trôi sợi buồn đang vất vưỡng
Ta xoay tròn bao định hướng xa xôi
Quay về thôi đây chính thật ta rồi
Trăm ngữ điệu bồi hồi bôi xóa cả
Ta xoay tròn bao định hướng xa xôi
Quay về thôi đây chính thật ta rồi
Trăm ngữ điệu bồi hồi bôi xóa cả
Đầy mộng cuồng vật vã giấc mơ TA
Bước chân đi lung lạc bóng trăng xa
Bừng thức giấc ta bà trăm ác mộng
THH(15-8-17)
Bước chân đi lung lạc bóng trăng xa
Bừng thức giấc ta bà trăm ác mộng
THH(15-8-17)