Thế
là em họa mi bé bỏng đã bay đi, bỏ lại chiếc lồng cô đơn và nổi ngẩn ngơ nuối
tiếc của mình....Ôi, mình làm sao quên được cái giọng hót trong trẻo và cao vút
của em đánh thức mình vào mỗi buổi sáng. Cũng chính cái giọng hót ấy đã giúp
mình phấn chấn hơn để bắt tay vào công việc của một ngày mới. Vậy mà trưa hôm
qua, chỉ một phút bất cẩn của mình, em đã sổ lồng bay vút lên ngọn cây trước
cửa nhà, hót lên một tràng rộn rã như chào đón bầu trời tự do rồi giang đôi cánh nhỏ bay vút qua khu vườn bên cạnh, bỏ mặc
mình ngồi bệt xuống thềm nhà, rưng rưng lưu luyến....
Cả
đêm qua mình cứ trằn trọc nghĩ về em. Vẫn biết sự tự do là quý giá nhưng thương
em bé bỏng giữa muôn ngàn cạm bẫy nhân gian, biết em có được an toàn.. Đêm nay
em đang trú ẩn nơi nào...Suốt ngày hôm nay mình đứng trên sân thượng, nhìn
xuống khu vườn bên dưới tìm em nhưng chỉ nghe tiếng lá cây xạc xào trong gió
...Có lẽ giờ mình đã hiểu thế nào là bóng chim tăm cá...
Thôi,
tạm biệt em họa mi thân yêu, chúc mừng em trở về với tự do, với thiên nhiên bát
ngát....Mong em bình yên nhé, chú chim nhỏ bé, đáng thương của tôi..!
Minh Nguyễn