EM VỀ…
“Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười”
Ngạo với nhân gian một nụ cười”
EM giữa ngàn thông biếc thẳm trời
VỀ vùng kỷ niệm nhớ nào vơi
ĐIỂM mờ núi phủ sương nhòa lối
PHẤN nhạt đồi loang nắng rã rời
TÔ đỏ môi hoài mong úa vợi
SON hồng má mãi đợi tàn lơi
LẠI cùng dõi ngắm hồ Than-Thở…
NGẠO VỚI NHÂN GIAN MỘT NỤ CƯỜI
Cư-Nguyễn
VỀ vùng kỷ niệm nhớ nào vơi
ĐIỂM mờ núi phủ sương nhòa lối
PHẤN nhạt đồi loang nắng rã rời
TÔ đỏ môi hoài mong úa vợi
SON hồng má mãi đợi tàn lơi
LẠI cùng dõi ngắm hồ Than-Thở…
NGẠO VỚI NHÂN GIAN MỘT NỤ CƯỜI
Cư-Nguyễn
Thúy Hương Hồ
EM LẠI!
EM LẠI!
Em gửi tình thương tận đỉnh trời
Về khơi một nỗi nhớ chơi vơi
Điểm thêm ánh tuyết hương chưa vợi
Phấn dậm màn sương úa chẳng rời
Tô nét tươi ngời say ngóng đợi
Son nồng thắm lại sắc trông lơi
Lại từng mộng tưởng trong hơi thở
NGẠO VỚI NHÂN GIAN MỘT NỤ CƯỜI
Về khơi một nỗi nhớ chơi vơi
Điểm thêm ánh tuyết hương chưa vợi
Phấn dậm màn sương úa chẳng rời
Tô nét tươi ngời say ngóng đợi
Son nồng thắm lại sắc trông lơi
Lại từng mộng tưởng trong hơi thở
NGẠO VỚI NHÂN GIAN MỘT NỤ CƯỜI