Khách du lịch thật đông màu sắc sặc sỡ, toàn những quần áo mới, người mới và những khuôn mặt đẹp mới, đến rồi đi liên tục nên tạo cái đẹp lạnh xứ này mỗi ngày hoàn toàn khác nhau mà không thể lặp lại lần hai, thật thích. Tôi cũng là một trong những người khách đến xứ này rồi bắt gặp những cái đẹp nên thơ ấy, nhiều lần muốn lặp lại, đi tìm nhưng không bao giờ có. Sau này Tôi mới biết cái xứ lạnh người dân bản xứ luôn mặc những áo khoác bên ngoài hằng năm đủ 4 mùa nên áo quần không còn mới sáng. Còn khi nhìn ai đó ở nơi này, ăn mặc không sợ lạnh hay mặc những bộ đồ lạnh ấm thật mới sáng đẹp là khách tứ phương đến, Tôi không hề biết chuyện trên, lên xứ này với cái lạnh thẩm thấu và nhìn những màu sắc quần áo ngộ nghĩnh nên thật thích mà chiêm ngưỡng, sau khi lang thang vào một quán café kêu cốc café nóng cố thưởng thức hết cái không gian, thời gian hôm ấy mới bắt gặp, ngồi cái quán café trên triền dốc nhìn xuống đường thật dễ thương người xe qua lại, nhìn bên trái là chợ bán buôn đủ thứ người và áo quần đa sắc di động nên tạo bức tranh sống, nhìn bên phải xa hơn là Hồ Xuân Hương thơ mộng thật thích, nhưng gần như xứ này nhìn nơi nào cũng lãng mạn đáng yêu mộng mơ. Đang ngồi một mình, một bàn lãng mạn nhìn đường phố thật cảm giác của người một mình tại xứ lạnh, bỗng bàn bên có một Cô Khách ăn mặc đồ lạnh thật đẹp, toàn thân người gần như một màu café sữa đậm nhạt ngồi trên bộ bàn ghế trắng, nên tạo cho Cô Gái thật quý phái sang trọng, Cô Gái gọi ly café đen nóng, có lẽ cũng đang thụ hưởng cái cảm giác như Tôi.
Cả hai ngồi khá lâu tự chiêm ngưỡng nét đẹp xứ lạnh mà không một lời nào, Tôi nghĩ nên tìm một người Bạn để chia sẻ những cảm xúc đơn độc này quay qua hỏi Cô Gái:
<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Tôi có thể ngồi cùng bàn với Cô, để được cùng thưởng thức cái đẹp tự nhiên xứ này?
Cô quay qua vui vẻ nở nụ cười và mời Tôi. Cô thật dễ thương môi má ửng hồng tự nhiên không son phấn, đúng là dân bản xứ Tôi nghĩ thế, lại bặt thiệp không ngại ngùng những câu Tôi hỏi mà nói vui vẻ, buổi nói chuyện gần như Tôi và Cô giống nhau nhiều phần trăm của xứ lạnh mà cả hai “Đồng thanh tương ứng” thích thú. Bỗng tiếng điện thọai của Cô reng, rồi Cô từ giã, khi chia tay Tôi hẹn vào ngày mai vào giờ này gặp lại, Cô trả lời:
<!--[if !supportLists]-->- <!--[endif]-->Cám ơn Anh đã cho Tôi cái cảm giác sáng nay thật thích mà lâu nay Tôi bỏ mất, Tôi không hứa trước với Anh sáng mai, vì sợ ngày mai Tôi bận bịu, nhưng Anh cứ đến đi... có thể gặp Anh nếu không xin Anh đừng buồn vì Tôi...
Cô nói đến đây im hẳn, thấy thế Tôi cám ơn và chia tay Người Bạn mới bắt gặp dễ thương thật vui mà vui cả ngày hôm đó.
Sáng ngày mai, sau 1 giờ lang thang tại xứ lạnh cảm giác cái lạnh cộng cô đơn lang thang thật hay cuối cùng đến cái quán hôm qua gọi cốc café nóng bốc khói, uống vào thật đã cùng cảm giác chờ đợi thật ấm áp. Rồi cứ chờ... chờ, không thấy Cô Gái. Qua ngày mai Tôi cũng đến ngồi chờ để cố tìm cảm giác ngày hôm trước, nhưng mãi không có, dù Tôi đã chờ thêm mấy buổi sáng. Rất tiếc tại sao không hỏi địa chỉ tên họ lúc ấy, đây là điều Tôi oán trách mình sao ngốc ngếch thế, cả một vùng trời to lớn này làm sau tìm được Cô ấy, nay đến ngày rời cái xứ lạnh mà lòng Tôi như mất đi cái gì đó quý trọng trong tâm hồn vừa bắt gặp người xứ lạnh, thật khá lâu mới xóa được cảm xúc này khi rời xa.
"Còn tiếp"
Phan Thiết, Ngày 24.1.2013
NGUYENTIENDAO
@ Người không có kỷ niệm là người bỏ đi.
Armand Salacrou