Mấy hôm nay lòng mẹ bất an
Nghe hai con cơm canh chẳng ngọt
Vì hạnh phúc các con mẹ bước lui một bước
Để nhà con yên ấm sum vầy
Về Cố Hương mẹ lần đếm đốt tay
Đêm này nữa là bao đêm rồi nhỉ ?
Ngày ra đi nước mắt rơi không ngừng nghỉ
Dẫu có buồn nhưng không giận con đâu
Có dại khờ con vẫn là Dâu
Mẹ nguyện lòng xem con như con đẻ
Thiếu nghĩ suy bởi con còn quá trẻ
Cứ so bì ảnh thương mẹ hơn con
Tình cảm này không so tính nhẹ , hơn
Nghĩa vợ chồng là ơn Tấm Mẳn
Tình mẹ con là công mang nặng
Chín tháng cưu mang nuôi dưỡng chục ngàn ngày
Mẹ chắt chiu từng hạt thóc củ khoai
Sống lầm lũi quên mình là Phụ Nữ
Đi qua hết điều lành tiếng dữ
Mong được ngày cây Hạnh trổ Hoa
Ngày con về sáng rực cả gian nhà
Mâm cơm có thêm người cùng tiếng cười cháu dại
Nhưng hạnh phúc mẹ mong không tồn tại
Con luôn so bì anh thương mẹ hơn em
Rồi bây giờ chỉ có ANH và EM
Sao các con không vui mà còn cắn đắng ?
Để mẹ bên này ngày đêm lo lắng
Giấc ngủ chập chờn mộng mị chẳng an !