KHÔNG gian thấm đẫm niềm tâm sự,
KHI thu về mưa choáng ngập riêng tư.
NÀO yêu thương xin cho trọn ngôn từ.
TRẢ tình cũ vào tập thơ anh giữ.
XONG rồi đấy một chiều trong am tự,
NỢ tình đầy chỉ còn chút âm dư.
VỚI cuộc đời ký ức những tờ thư,
NHỮNG lưu luyến thương trao người lữ thứ.
KẺ dong ruổi hành trình không tư lự,
ĐÃ oằn mình gánh nặng hết thực hư.
GIÚP gì nhau trong phút cuối bây chừ?
TA đánh mất thời gian vào trang chữ.
VÌ lý lẽ phải còn nhiều chứng cứ,
TA trách mình sao cứ mãi làm nư!
KHÔNG đón đưa như hạnh nguyện nhân từ.
NỢ gian dối gieo neo thêm khổ hử?
TIỀN hay hậu chúng mình gây đó chứ.
BẠC hóa đen... chúng ta đã khước từ
TA mất nhau vì lấp liếm khư khư.
CÒN xét lại, ta vì câu ái tử
NỢ chưa xong, tình vẫn trên văn tự?
ÂN tình này sẽ ký thác... ai ư?
NGHĨA thâm sâu chạm khắc những tình thư...
(A.Dumas)