Bóng người đã khuất-ánh tà dương lịm tắt
Ta cứ ngỡ bên ta lãng đãng một bóng hình
Vẫn nụ cười ấy hiền từ thân thương lắm
Vẫn đôi mắt mi cong ta nhớ mãi một đời
Trăng mùa Thu đã đi rồi đầy nước mắt
Mây mùa Thu vương vấn sợi tơ sầu
Gió mùa Thu lá rơi về nguồn cội
Nắng mùa Thu sưởi ấm những mảnh đời
Đường dương gian rất dài nhưng phù du mộng ảo
Bạn đã trở về nơi bạn đã ra đi
Mỗi năm một lần chúng ta cùng tưởng nhớ
Một người bạn hiền -mãi mãi đã xa ta...
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN