Xế chiều, những áng mây trôi hờ hững
Thả hồn mình bồng bềnh về nẻo nhớ xa xăm
Cũng những buổi chiều khi hoàng hôn tắt nắng
Chiếc xe đạp khởi đầu, rong ruổi chuyện tình xưa
Ngày xưa ấy, ta là cô giáo nhỏ
Có một cậu học trò, bằng tuổi tự nguyện học thêm
Ngồi góc dưới mãi mãi nhìn lên
Cô giáo nhỏ khóc vì không làm sao dạy được
Đến giờ về, cậu nhỏ giấu chiếc xe
Cô giáo nhỏ khóc to, cậu ta quíu lên vội trả
Và cũng ngày ấy cậu ta không học nữa
Chỉ ôm đàn, sân trước hát nghêu ngao
Chiếc xe đạp kia thong thả suốt quãng đường
Bên nhau ca hát, hồn nhiên, hạnh phúc
Hai mươi bốn năm xưa một đêm vừa gió lại vừa mưa
Ta nhớ lại bài thơ ngày xa xưa ấy
Hai mái đầu xanh chụm vào nhau cùng đọc
Bốn chục năm sau ta gặp lại nhau, khập khểnh
Hai ta đã già rồi, vẫn nhớ mãi chuyện ngày xưa
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN