Mỗi lần từ Mỹ về ra khỏi cổng Hải Quan, Tôi cười vui bắt tay nựng nịu ôm vào lòng từng đứa Cháu, rồi hỏi thăm sức khỏe
từng người đi đón. Xe về đến nhà thì trời đã tối, bước vào nhà đến bàn thờ
Chame đốt nén nhang mà nước mắt chảy rồi Tôi khóc thành tiếng, đổi lâu rời
bàn thờ đi một vòng nhà đã thay đổi khác dù không bằng nơi Tôi đang sống, nhưng Tôi thấy ấm lòng cái nơi Tôi lớn lên chạy nhảy trưởng thành, lần nữa nước mắt
lại chảy nhiều...
Phan Thiết, Ngày 11.11.2014
NGUYENTIENDAO
@ Không gì ngăn cản hạnh phúc cho bằng kỷ
niệm hạnh phúc.
Andre Gide