Cứ 5 giờ sáng ra khỏi nhà đi bộ thật thích,
trời lạnh lạnh cộng không gian và thời gian trống rỗng mới ngủ dậy để ngẫm nghĩ
chút nào đó cuộc sống đã đi qua. Thường sáng Tôi đi ngang qua một Anh Chàng
tuổi 50 khốn khó nghèo khổ ốm cao ngồi bên hiên nhà, tần số nào đó tự Tôi
thường xuyên tặng tờ giấy bạc 10.000 đồng cho Anh, bình quân 25 lần trên tháng,
thét thành thói quen sáng sớm khi mang đôi giầy vào là nhớ Anh Chàng đó tường
tận, ốm đen, rách, dơ . . . nên phải lấy bọc 1 giờ giấy bạc 10.000 đồng duy nhất trong
túi đi, khi đến bên Anh Chàng móc ra đưa Anh ngồi nhận 10.000 đồng bằng hai
tay có khi 1 tay, có khi cám ơn và không Tôi tiếp tục bước. Có những lần ngang qua không có
Anh Chàng tờ giấy bạc trong túi như trộn lẫn nặng nhẹ, mới lạ cái cảm giác
người cho người nhận như mọi ngày không có làm Tôi khó thế nào đó, chính Tôi không biết cảm giác lúc
ấy ra sao?
Lại một lần nữa cảm giác khác. Thường sáng
sớm sau mang giầy Tôi nhớ 10.000 đồng nên đến tủ lấy bọc một tờ duy nhất. Sáng
nay Tôi mặc cái quần ngắn hôm qua đi chơi nay bận đi tập nên trong túi đã có
tiền bước đi. Đến Anh Chàng như mọi ngày móc túi lấy ra đưa mà không để ý tưởng
như mọi khi chỉ duy nhất tờ giấy 10.00 đồng, khi tay Tôi và Anh Chàng cùng cầm
trên tờ giấy bạc, người cho một tay người nhận một tay cùng cầm tờ giấy bạc Tôi
mới nhìn xuống thì không là tờ giấy bạc thường xuyên 10.000 đồng mà 100.000
đồng, tích tắc Tôi nghĩ đã cho không thể rút lại nên dứt khoắt thả ra có nghĩa cho, nhưng một chút gì đó
trong Tôi, còn Anh Chàng đồng nhìn tờ giấy bạc với Tôi vội ngước lên mở mắt
thật to, một sự ngạc nhiên. Tôi quay bước đi như mọi ngày nhưng hôm nay trễ hơn
tích tắc lại có gì đó thật lạ tích tắc trong Trôi, Anh Chàng nhìn theo Tôi mà
cái nhìn lạ hơn mọi ngày.
Phan Thiết, Ngày 25.11.2014
NGUYENTIENDAO.
@ Làm việc nghĩa chớ tính lợi hại, luận anh
hùng chớ kể hơn thua.
Lã Khôn .