Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vải từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù loà. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quí của mình.
Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa.
Điều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự chở che của người chồng thương yêu.
Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy".
Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác.
Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị"?
Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy hạnh phúc khi người khác quan tâm săn sóc nhiều đến như thế."
Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông".
"Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".
Tuyet Hoa ST
Câu chuyện thật đẹp. Đẹp trong nỗ lực của Susan nhưng nét đẹp tỏa sáng của câu chuyện là sự tận tụy quên mình của Mark. Quên mình chỉ mong một điều là Susan được hạnh phúc, được lớn lên.
Mặc dù gặp phải nghịch cảnh, nhưng nghịch cảnh không phải điều làm cho Susan phải bất hạnh mà chính là những tư tưởng vị kỷ nảy sinh trong lòng cô. Những tư tưởng đó làm cho cô không nhận ra hạnh phúc nơi mình, cô đã khóc thật nhiều vì cho rằng Mark đã bỏ rơi cô. Còn Mark, mặc dù vất vả cực nhọc, nhưng anh luôn hạnh phúc. Anh hạnh phúc vì anh luôn bận tâm với câu hỏi tình yêu, "tôi phải làm gì đây cho người tôi yêu"?
Nếu tôi thấy mình bất hạnh, hãy hỏi mình tại sao, và tôi sẽ thấy ở đáy sâu của sự đau khổ đó là một con quỷ vị kỷ khổng lồ luôn đòi phải được quan tâm, phải được chăm sóc!