Nó đứa Con duy nhất của Tôi ở lại sau khi
Tôi ra nước ngoài. Nó ở lại không Mẹ lo lắng dạy dỗ còn Tôi xa Nó đau đớn như
khúc ruột bỏ lại, cứ gởi vật chất chứ tinh thần đâu mà gởi có những lúc Tôi
thèm ôm Nó vào lòng mà không thể.
Nhớ lần đầu về thăm, Mẹ Con sung sướng ôm
nhau không nói lên lời chỉ bằng nước mắt rồi biết ở đây Nó hư đốn, Tôi không
trách Nó, trách Tôi bỏ Con bao năm không gần để dạy dỗ. Tại Tôi!
Phan Thiết, Ngày 2.2.2015
NGUYENTIENDAO.
@ Nghĩ đến Bạn, Tôi đồng cảm chia nỗi niềm
cùng Bạn. Thôi cứ cho đó là số phần mà ơn trên đặt để.
"Quên"