Xuân đủng đỉnh đi, lặng lẽ về
Tên em lạ lẫm chẳng hề nghe
Dùng dằng trước ngõ anh đưa đón
Một ấm trà xanh đắng bốn bề
Thơ bán người chê, dạ hẹp hòi
Lạnh tanh chợ búa một mình thôi
Gương chẳng buồn soi đời hốc hác
Xuân về lác đác một vài nơi
Anh đợi em quên phút giao thừa
Chờ em mù mắt từ ngàn xưa
Lỡ tay hốt nắng ngã nghiêng gió
Khóc đời hàn sĩ nặng tình xa
Em lặng lẽ đi, đủng đỉnh về
Trời đìu hiu phủ khắp sơn khê
Mới hay em đến trong tĩnh lặng
Giây phút giao mùa anh ngủ mê...!