Có phải... Bây giờ là mùa Xuân
Mùa của muôn hoa đua nở
Mùa của tiếng cười rộn rả
Mùa của hạnh phúc tràn đầy
Có phải... Trời mùa Xuân dâng cao
Nắng vàng reo vui tràn lối nhỏ
Xác pháo xoay tròn đùa trong gió
Muôn loài hoa khoe sắc vội vàng
Hoa hé nụ... anh ngỡ ngàng chăm ngắm
Hoa nở rồi... anh say đắm giấc mơ Xuân
Hoa tàn phai... thở dài bồi hồi nuối tiếc
Ôi! Cuộc đời hoa-cuộc đời người... giấc mộng thoáng qua
Có phải... Xuân về mang nắng ấm
Xua tan Đông giá rét não nùng
Hợp rồi tan - Đông đi Xuân đến
Đợi tiếng Em cười ngoài ngõ... lung linh
Nắng sưởi ấm cánh hoa rơi và nhiều cánh hoa rơi
Anh nhặt từng cánh hoa ép vào Thơ sầu nhớ
Gởi tặng người thương... mòn mõi đợi chờ
Anh tự hỏi: - Có phải mùa Xuân không Em ?
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN