- Cứ thong thả… đâu có vội vàng… đi chơi mà !
- Không phải, đi họp lớp.
- Ừa, đi họp lớp… quan trọng lắm.
- Ông bà nội ngoại đi họp lớp… đâu phải chơi !
Trên chiếc xe cá mập 16 chổ có gần chục người ồn như cái chợ. Xe cà rịch cà tang đón người nầy rước người kia đến hơn chín giờ mới ra tới Hàng Xanh. Ghé mua một thùng đá, một thùng bia, bỏ vô ngâm lạnh cho ông thần men giáo sư Trần Hoàng và Vàng uống dọc đường. Anh Kiếm và tôi chỉ hưởng ứng cho vui, Hà uống không được. Tất nhiên vô bia nhiều hai ông mặt trời mọc nói chuyện lốp xốp hơn. Tài kể chuyện tiếu lâm, nhớ số điện thoại, giả giọng rao hàng, bán keo bẫy chuột của Trần Hoàng làm cho các bạn cười nghiêng ngả.
Đường đi qua Rừng Lá màu xanh mát rượi trước đây, nay trơ trọi nắng chang chang, không còn thấy chiếc lá buông trắng nào phơi. Tháng tư vào hè rồi còn gì, nắng hắt trên con đường nhựa như sôi bóc khói. Ấy vậy mà có cái đẹp lạ thường trên đường, mỗi lần đi qua vùng nắng cháy này để về họp lớp. Vẻ đẹp ấy làm cho lòng tôi bồi hồi khó tả, thưởng thức đến ngất ngây. Đó đó bạn hãy cùng tôi nhìn hai bên đường qua ô cửa kính xe, màu đỏ rực trên nền trời xanh không gợn bóng mây ấy. ‘’Màu hoa phượng thắm như máu con tim’’. Dưới cái nắng khô khốc quéo da, giữa trưa hè không một bóng người, chỉ có những hàng phượng vĩ phơi mình trổ bông đỏ rực trên cành trơ lá. Nơi nào ta cảm thấy nóng hơn, nơi ấy hoa càng rực rỡ hơn, nhiều hơn đẹp hơn. Tôi nghĩ không nơi nào hoa phượng vĩ trổ đẹp bằng nơi đây, trên đất Bình-thuận nầy từ Hàm-tân ra Phan-thiết. Đoạn đường cho ai đi ngang nhìn phượng hồng để nhớ về thời học sinh đến lớp. Nhớ cây phượng giữa sân trường nở hoa đỏ báo hiệu mùa chia tay. Vội nhặt cánh hoa ép vào trang vở ghi dòng lưu bút. Bây giờ nhớ thật nhiều, càng nôn nao thêm trong lòng trước Ngày họp lớp.
Xe vô thành phố Phan-thiết đến một quán bánh xèo ăn tối, ai cũng đói lua nhanh vô bụng. Nhân viên chạy tất bật phục vụ, bếp tăng cường đổ bánh muốn không kịp. Cuối cùng mọi người cũng đủ no nê ngon miệng, còn chủ quán nhìn mấy vị khách đều to khỏe ăn mạnh, nói đùa… cảm ơn nhờ các anh chị… quán em nghỉ sớm.
– Các em đi đường có mệt không? đem đồ vô hết đây! Anh Ba chạy ra thăm hỏi, hướng dẫn vào nhà mình.
Anh Ba biểu ngủ lại không cho đi đâu hết. Một hồi anh bày ra bia, hột vịt lộn bồi dưỡng cho các em, ôi thật thắm tình anh em thầy trò. Đêm đó Liên, Thuần vào phòng ngủ với cô Lan, ở ngoài chỉ có một cái mùng dành cho mấy “yếu nhân” ngủ, còn tôi với anh Ba ngủ ngoài bộ ván dụ muỗi. Sáng ra anh Ba, cô Lan đãi chúng tôi ăn bún bò trước nhà, được Thúy Hương mời qua Café Hương Trà của mình đãi tiếp. Sau đó ăn chơi nhà Lãn, hát karaoké nhà Lộc. Ôi thật vui, lần đi họp lớp đó nhớ mãi đến bây giờ.
Không còn chuyến xe đầy ắp với bao tiếng cười đùa. Không còn Anh Ba. Không còn thầy Chung. Không còn Vàng. Không còn Mùi. Ngày họp lớp năm nay lại thêm không còn Bạch Thu. Nghe nhói đau tận trong tim mỗi khi nhớ tới bóng dáng thân quen của các con người ấy. Cầu chúc trong những ngày này, ở nơi nào đó Thầy và các bạn ấy cùng gặp nhau vui chung với tất cả bọn mình.
Ngày họp lớp năm nào cũng có những điều vui bất ngờ đễ thương, để nhớ, đễ xúc động không thể nói hết tình cảm mọi người dành cho nhau. Đã hai mùa kỷ niệm Ngày họp lớp, có ba bà cụ tuổi gần chín mươi, lụm cụm theo ba người con gái của mình tuổi gần sáu mươi đi họp lớp. Đó là bất ngờ lớn nhất, đáng trân trọng nhất, hạnh phúc nhất cho Lớp 11B1 Trường trung học Chính Tâm, Phan-thiết chúng ta. Nghe đâu năm nay ba bà cố cùng đi họp lớp, cố nói đi thấy vui bỏ không được, vé xe lửa mua rồi.
NTH
29-3-2012