Bước chân vào học cấp 3 tôi dã gặp anh, đó là một thầy giáo dáng người hơi nhỏ nhưng trắng trẻo mang nhiều nét thư sinh. Anh dạy chúng tôi môn hóa học. Tôi là một con bé học trò nho nhỏ, hơi bị khô khan nhưng theo anh tôi hơi có duyên ngầm. Chúng tôi gồm một nhóm chừng năm bảy bạn chơi khá thân với nhau nhưng hình như tôi thường được anh ưu tiên nhất nên tôi cũng hay mắc tật nhỏng nhẻo và hay mè nheo với anh lắm. Sở dĩ tôi gọi anh bằng anh mà không gọi bằng Thầy vì anh nhận là anh kết nghĩa với nhóm chúng tôi, tôi đứng hàng thứ 6 hay sau đó...còn anh là anh thứ hai, sau này có thầy Lương vào nữa thì anh lên hàng thứ 3 trùng với tên anh nên chúng tôi gọi anh là anh Ba luôn. Hôm nay là ngày giổ anh, những kỷ niệm vui buồn chợt ùa về. Nhóm chúng tôi nhờ có anh hướng dẫn nên vui và có uy lắm. Chúng tôi hay đi dã ngoại ở Vĩnh thủy, mang theo thức ăn, đàn hát và chụp hình suốt ngày... chúng tôi quên bẳng anh là người thầy đã có gia đình và có vài con nhỏ, đi đâu nhóm chúng tôi cũng rủ anh đi theo và anh thì cũng rất sẳn lòng đi với chúng tôi, bây giờ lớn lên mới hiểu không biết lúc đó mình có làm phiền chị Ba không ?!...
Một thời áo trắng chúng tôi đã gắn kết với anh nhiều lắm, cả Vàng, Bạch Thu nữa...Giờ đây những người thân thuộc đi đâu rồi?!...Viết đến đây tự dưng đôi dòng nước mắt chảy... anh và các bạn có còn nhớ chăng?!...
Còn nhớ lần đầu chưa quen anh, vào lớp cũng tật lí lắc tôi và Bạch Thu quay xuống bàn sau lưng trêu ghẹo bạn Phụng, cả ba cùng vui vẻ cười đùa quên đi lúc đó đầu giờ anh đang mở sổ dò bài hóa học (môn đó tôi sợ lắm), vậy mà quên mới chết chứ!... sau đó mấy bạn chung quanh bị kêu lên kể cả Bạch Thu tôi biết thế nào anh cũng đang dò sơ đồ lớp và y chang kế đó là tôi, run cầm cập cầm vở đi lên, nhưng nhìn anh với nụ cười hiền hòa và bao dung tôi chợt thấy yên tâm hơn, anh hỏi "em có thuộc bài không? !!" Dạ... hơi hơi!...Tôi ấp úng, anh vẫn cười tươi nói: trời, bài mà thuộc ...hơi hơi... anh hỏi tiếp sao em cười nhiều vậy? (vì lúc đó tôi đang giởn mà)....Tôi vẫn ấp úng...em đâu có cười nhiều Thầy, trời , cười vậy mà không nhiều nữa?!... nhưng rồi với một câu hỏi nào đó mà tôi vẫn được 16 điểm, không hiểu vì sao, và không nhớ là mình trả lời thế nào.!...
Còn biết bao kỷ niệm nữa ... có lẽ các bạn sẽ không quên một "Mùa thu lá bay " một nửa lớp nữ cúp cua giờ học của anh để đi xem phim, bọn mình chủ quan có lẽ giờ của anh bọn mình thế nào cũng được che chở, thế nhưng cuối cùng mỗi em cũng ăn 2 roi quắn đít, ôi !... thầy Nguyễn Quốc Biền đâu phải thầy Võ Ba mà ỷ y... Bạch Thu về xức muối và chảy nước mắt còn bọn con trai thì được dịp cười phè phởn trông... bắt ghét...
Sau này giải phóng tôi đi làm ở thư viện, anh vẫn đi dạy, thỉnh thoảng thầy giáo và học trò có gặp nhau, vẫn nhớ chuyện cũ một thời....
Hôm nay ngày giổ của anh, ngồi đây viết cho anh không biết anh có đọc được không?!...riêng tôi và các bạn vẫn luôn nhớ đến anh với hình ảnh của một người thầy, một người anh tận tụy, hết lòng với học trò. Một thưở phôi pha, mong anh luôn bình an nơi cõi vĩnh hằng...!