Chợt giật mình khi sắp tuổi sáu mươi
Luyến tiếc thật nhiều thời khắc đẹp tươi
Dẫu vẫn biết không bao giờ trở lại
Thời gian đến rồi đi mãi mãi
Ta nhớ hoài cái tuổi thơ ngây
Thủa chúng mình cút bắt, trèo cây
Anh tranh cướp với tôi từng trái Ổi
Tôi mếu khóc, anh tỏ ra bối rối
"Tau sẽ đền, mầy đừng méc ba tau"
Tôi mĩm cười nhéo anh thật đau
Anh xuýt xoa còn tôi hỉ hả
Mới đâu đó mà trôi nhanh quá
Anh và tôi giờ sắp tuổi sáu mươi
Ngày gặp nhau móm mém mĩm cười
Trịnh trọng hỏi ông (bà) đi đâu đó ?
Tôi trả lời , tui đi tìm con Chó
Anh bảo là đi chợ giúp con
Anh và tôi đều cô độc héo hon
Nhìn dáng anh đi tôi mũi lòng muốn khóc
Thời gian đã nhuộm phai màu tóc
Hạnh phúc mất rồi, hai đứa trắng tay
Quá thân nhau nên anh khó tỏ bày
Để khi xưa tôi thuộc về người khác
Ngày Vu Quy lòng anh tan nát
Đứng bên rào nhìn xác pháo tung bay
Tôi vô tình, còn anh nếm chua cay
Vô tư dặn, giúp Ba em anh nhé!
Em đi rồi cửa nhà quạnh quẻ
Anh thường xuyên lui tới nghe anh
Anh gật đầu nước mắt long lanh
Tôi nào biết tim anh đang rĩ máu!