Bao giờ cũng vậy, cứ mỗi lần nhắc đến anh Ba là tôi lại muốn khóc. Tôi thương anh Ba cái tính hiền hòa, ăn nói nhỏ nhẹ và những tình cảm anh đã dành cho gia đình tôi.
Tôi còn nhớ như in lần đầu đến nhà anh chơi, lúc ấy máy vi tính với tôi còn xa lạ, anh giải thích nhiều nhưng tôi cũng chẳng hiểu gì, anh còn bảo:"...ví dụ em đưa cho anh 1 tấm hình, anh đưa lên mạng là những người đang sống ở nơi khác kể cả nước ngoài cũng sẽ thấy được hình em...". Ra về tôi cứ lấy làm lạ và thắc mắc mãi "Sao lại hay đến vậy ha".
Một lần khác, cũng đến nhà anh chơi, máy vi tính đang mở, anh nói: "Triều! Con mở nhạc cho chú Nhân cô Lành nghe". Triều lúc đó bé tí, khoảng 5, 6 tuổi leo lên ghế, rê rê con chuột, một máy cassette hiện ra trên màn hình, nhấn một cái, nhạc bắt đầu phát ra. Máy cassette thiệt thì phải chờ hết bài này đến bài khác, còn máy vi tính thì thích bài nào cho hát bài đó. Tôi không thể hình dung cái máy nó hay đến như vậy. Anh nói:"Còn nhiều thứ nữa nó hay lắm em à".
Tôi cũng không quên được hình ảnh anh Ba nằm trên võng dưới gốc cây xoài vườn nhà tôi trong một lần anh ghé. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua kẻ lá rọi thẳng vào người anh, trông anh thật giản dị, chân tình (hồi ấy nhà tôi nhỏ xíu, không có chỗ để khách đến chơi nằm nghĩ).
Nhìn lại những tấm hình cũ chúng tôi đã chụp chung cùng anh trong những lần đi chơi ở Rạng. Tôi nhớ. Nhớ lắm anh Ba.
Ngày giổ anh không tới được tôi áy náy trong lòng. Chắc ở chốn xa xôi nào đó anh vẫn dõi theo chúng tôi trên đường đời. Mong anh hưởng phúc đời đời ở chốn vĩnh hằng./.
Lê Lành