Lâu lắm rồi mới thấy Anh" nhỏng nhẽo",
Anh vật vờ ,ỏng ẹo thật là thương..
Báo hại tôi thức trắng mấy đêm trường,
Canh cánh nỗi người yêu mình bị ốm.
Tôi khắc khoải trong cảnh tình khốn đốn
Dỗ dành hoài, ảnh cũng chẳng chịu ăn
Nói không xong,tôi chuyển hướng cằn nhằn
Không có thực làm sao mau chóng khỏe
Trời đất ơi! anh cứ nôn cứ ọe
Cứ như là phụ nữ đã hoài thai
Một tuần trôi, một tuần nửa thật dài..
Thôi hỏng ổn, tụi mình vào thành phố..
Giờ mới biết lâm vào thân bệnh khổ..
Chờ nửa ngày,thầy em được nhập môn..
Tám ngày trôi qua xét nghiệm dập dồn
Họ chỉ phán thầy em do suy kiệt..
Nghe phán quyết em mừng thôi hết biết
Tụi mình về, ráng bình phục:Mình ơi!
Đến hôm nay tui gửi blog mấy lời
Xin đạ tạ bao bạn bè thăm viếng
Đã săn sóc, quan tâm lên bệnh viện
Chân tình này tui hỏng biết nói sao....
Rất cảm ơn chư liệt vị "Đồng Bào"
Gửi tin nhắn động viên tui mạnh mẻ
Tới giờ này,tạm xem như vui vẻ.
Còn riêng Thầy em không nhận thù lao
Chỉ mong sao Thầy bình phục mau mau...
Để trả thưởng cho em một lượt......