Lời thơ buồn tựa bóng hạc kêu sương.
Như tiếng cuốc nhớ thương ngoài sông lạnh.
Ngày tàn thu mịt mờ phai nhân ảnh...
Trời chớm đông sao canh cánh đoạn trường...?
Hẹn ai về, ta nhóm ngọn yêu thương,
Cười ấm áp nghe sông Mường vẫy gọi...
Ngọn hải đăng vẫn nhiều lần tự hỏi...
Đứng trên cầu ai có đợi người xa...?
Ngôi trường xưa giờ có lẽ đã già!
Trên góc phố tim ai còn đợi mãi...
Hàng liễu cười ta ngày nào vụng dại
Tập làm thơ rồi tiếc nuối riêng mình...
Lời rì rầm loáng thoáng một hồi kinh
Xin cúi xuống soi gương đời mệt nhọc
Thời gian ơi! kỷ niệm sao vẫn mọc
Vẫn xanh hoài mặc tuổi tác hoang vu
Dấu chân quen trên bến cát mịt mù
Trong gió thoáng lời vô thường nhắn nhủ