Em nhớ ngày xưa thuở học trò
Anh đem giấy trắng chép thành thơ
Trao người con gái anh quí mến
Để ngỏ tình yêu dệt ước mơ
Mắc cỡ ghê đi... Em cúi đầu
Run run e ấp mắt nhìn sâu
Ô hay ! Cậu ấy gan ghê nhỉ
Chẳng sợ bạn bè chúng chế sao ?
Anh cười đỏ mặt bước thật mau
Thẹn thùng em nhìn trước , ngó sau
Dấu vội phong thơ trong tập vở
Nghe nắng trên đầu chúng xôn xao
Hai giờ Lý Hóa trôi thật lâu
Em ngồi nhưng trí nghĩ đâu đâu
Lá thư trong vở như lên tiếng
Hãy đọc đi người em mắt nâu
Tiếng kẻng ra về rộn rã reo
Em đi anh lẽo đẽo theo sau
Nghiêng nón cúi đầu em nguýt khẻ
Rõ khùng ! như thế lộ làm sao ?
Về nhà em vứt cặp thật mau
bâng khuâng nghe trong dạ nôn nao
Dối Mẹ trong người con khó chịu
Buổi học hôm nay con nhức đầu
Ba rầy con gái hay làm nũng
Rửa mặt đi rồi ăn cơm mau
Mẹ cười âu yếm nhìn em bảo
Thôi ngủ đi rồi , lát ăn sau
Từ đó chúng mình biết yêu nhau
Từng buổi tan trường anh theo sau
Ngẩn ngơ trông dáng người yêu dấu
Thẹn thùng em bước vội cho mau
Nhưng mình gần nhau chẳng bao lâu
Hết cấp em vào Phan Bội Châu
Ngày đầu nhập học em lên Tỉnh
Nghẹn ngào anh dặn nhỏ đôi câu
Hải Long thôi học anh ra đi
Sài Gòn Thành Phố Ngọc Lưu Ly
Anh say tình mới nên quên lãng
Cô gái ngày xưa anh mê si !
1975