Thằng Em lên Thành Phố làm ăn đủ ngành nghề khá lắm, cứ kêu Tôi lên mãi.
Thấy Tôi từ Quê lên mừng vui liền đưa Tôi
đến cái Quán Rượu của Nó.
Trời ơi là Trời! Mới bước vào Quán Rượu
cửa đóng đèn mờ, Nhạc đâu thật lớn tỏa xuống muốn điếc tai tim rớt, Tôi vụt
thoát nhưng Thằng Em biết giữ Tôi lại nhưng Tôi vẫn không bình thường nhìn
quanh Nam thanh Nữ tú cười vui thích thú, còn Tôi cứ tưởng như bom đạn từ đâu đổ tới vội thoát chạy bởi tiếng Nhạc...
Phan Thiết, Ngày 4.3.2014
NGUYENTIENDAO
@ Không nhất thiết phải hiểu Nhạc chỉ cần thưởng thức nó.
Leopold Stokovesky