1990!
Ngược
thời gian...
Hùng
và Hạnh cặp đôi lý tưởng, biết bao người thầm mơ ước.
Cuộc sống khấm khá, ổn định, cả hai đều cân xứng địa vị cao.
Mười năm ngụp lặn trong ấm êm, nếu như...
Từ buổi mai ấy thấy anh thật lạ, tối về có vẻ bất thường, đêm đến không còn mặn nồng, ú ớ... gọi tên ai?
Sao lạ quá nhỉ?
Từng ngày, từng giờ qua trong nhạt nhẽo.
Sao anh tránh mình?
Thật hoang mang, lo lắng...
Một đêm không về, tiếp đến những đêm sau, cơm canh chực chờ sẵn.
Nhìn con trai ngủ say, căn phòng hoang vắng, Hạnh thấy thật cô đơn.
Anh vẫn im lặng... cho tới một ngày.
Hạnh hoa mắt khi thấy tờ giấy đặt trên bàn, tôi ký rồi, đến lượt cô.
Bàng hoàng... giọt nước mắt rớt xuống, thì ra đây là đáp án.
Nỗi khủng hoảng tột độ, Hạnh thinh lặng trong tư thế bị động.
Qua ba lần hoà giải, Hạnh không mở lời.
Hôm nay Toà xử.
Bên Hạnh người thân, con trai cùng ít bạn hữu, thật thinh lặng buồn.
Bên Hùng một người con gái, trạc hai mươi, xinh đẹp, tươi mát.
Vẻ mặt đắc ý, thỉnh thoảng cười mĩm chi.
Không gian lặng như tờ, khi Toà tuyên án:
Ly hôn!
Tiếng gào thét của con trai.
Hạnh gượng xin Toà:
Cho phép tôi đặc ân lời cuối cùng: Thưa Quý Toà!
Quay qua chồng: Em cảm ơn anh, đã cùng em sống một thời gian ngọt ngào, đã cho em một gạch nối, một người con ngoan hiếu thảo, vâng lời.
Với tôi anh ấy là một người chồng tốt, một người Cha đúng nghĩa, dẫu anh ấy có thế nào. Anh ấy có quyền tìm lại hạnh phúc. Không một ai được mạ lỵ và xúc phạm chồng tôi
Sự trả thù người đàn bà cao thượng.
Hạ thủ một thế cờ!
Cuộc sống khấm khá, ổn định, cả hai đều cân xứng địa vị cao.
Mười năm ngụp lặn trong ấm êm, nếu như...
Từ buổi mai ấy thấy anh thật lạ, tối về có vẻ bất thường, đêm đến không còn mặn nồng, ú ớ... gọi tên ai?
Sao lạ quá nhỉ?
Từng ngày, từng giờ qua trong nhạt nhẽo.
Sao anh tránh mình?
Thật hoang mang, lo lắng...
Một đêm không về, tiếp đến những đêm sau, cơm canh chực chờ sẵn.
Nhìn con trai ngủ say, căn phòng hoang vắng, Hạnh thấy thật cô đơn.
Anh vẫn im lặng... cho tới một ngày.
Hạnh hoa mắt khi thấy tờ giấy đặt trên bàn, tôi ký rồi, đến lượt cô.
Bàng hoàng... giọt nước mắt rớt xuống, thì ra đây là đáp án.
Nỗi khủng hoảng tột độ, Hạnh thinh lặng trong tư thế bị động.
Qua ba lần hoà giải, Hạnh không mở lời.
Hôm nay Toà xử.
Bên Hạnh người thân, con trai cùng ít bạn hữu, thật thinh lặng buồn.
Bên Hùng một người con gái, trạc hai mươi, xinh đẹp, tươi mát.
Vẻ mặt đắc ý, thỉnh thoảng cười mĩm chi.
Không gian lặng như tờ, khi Toà tuyên án:
Ly hôn!
Tiếng gào thét của con trai.
Hạnh gượng xin Toà:
Cho phép tôi đặc ân lời cuối cùng: Thưa Quý Toà!
Quay qua chồng: Em cảm ơn anh, đã cùng em sống một thời gian ngọt ngào, đã cho em một gạch nối, một người con ngoan hiếu thảo, vâng lời.
Với tôi anh ấy là một người chồng tốt, một người Cha đúng nghĩa, dẫu anh ấy có thế nào. Anh ấy có quyền tìm lại hạnh phúc. Không một ai được mạ lỵ và xúc phạm chồng tôi
Sự trả thù người đàn bà cao thượng.
Hạ thủ một thế cờ!
Phút
89 quyết định.
Hùng quay lại ôm chặt Hạnh, nước mắt tuôn:
Đây mới chính là vợ thân yêu của tôi, anh xin lỗi em vả con
Gia đình họ đã oà khóc trước Toà.
Người con gái lặng lẽ cúi mặt bước đi.
Hùng quay lại ôm chặt Hạnh, nước mắt tuôn:
Đây mới chính là vợ thân yêu của tôi, anh xin lỗi em vả con
Gia đình họ đã oà khóc trước Toà.
Người con gái lặng lẽ cúi mặt bước đi.
Tôi
chứng kiến và thầm mừng khi họ chợt nhận ra.
Hạnh phúc ở quanh mình, nếu ta trân quý.
XUÂN LY
Hạnh phúc ở quanh mình, nếu ta trân quý.