F tháng 7 2013 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


THỜI GIAN CÒN LAI

Khi ta đón mùa xuân tươi mát mẻ,
Là đã nghe trời đất chuyển sang hè.
Chưa một lần ai đó lắng tiếng ve,
Thì cúc đã vàng trên sân nắng lụa
Rồi khi ngắm trăng vàng ..mưa ngập ngụa
Lại bồn chồn lo lạnh giá tiết đông.
Dòng thời gian cuộn phăng những hoài mong,
Chỉ còn lại luyến thương trang sách cũ...
Hãy an nhiên cho ngày vui hội tụ,
Như ngày nào ta chờ đợi mùa thi...
Mùa giã từ , mùa thân ái,  ướt mi..,
Mùa để lại trong ta nhiều kỷ niệm..
Chuyện hợp tan,lời ai còn chết lim 
Sao trò đời đem chia cách tặng nhau.
Quỹ thời gian có chờ đợi đâu nào?
Sao không thể vượt qua rào ngăn cách?
Quan niệm đông phương rõ ràng tách bạch..,.
Tư tưởng vô cùng...cho nữ giới chính chuyên.
Chẳng thể lượn vòng như đôi cánh vành khuyên
Càng chẳng thể mang sầu đau cả dạ... 
Ở chúng ta... cháu con là tất cả,
Qua mưa rồi bong bóng cũng tan thôi.
Dĩ vãng dẫu buồn.....niềm vui mãi êm trôi
Ta mong bạn như khuyên ta...quên sầu muộn.

CHIA BUỒN

Được tin: Người thân của bạn xa rời cuộc sống
Đoạn đường đời người đã đi hết từ đây
Người ra đi mang theo niềm thanh thản
Kẻ ở lại buồn thương nhớ mãi người xa
Sự hiện diện hằng ngày bây giờ là khoảng trống
Vĩnh viễn từ đây cách trở mối thâm tình
Xin bạn hãy cho tôi thắp nén hương tưởng niệm
Người ở cõi vĩnh hằng nhẹ gót thênh thang
Xin bạn hãy cho tôi chia sẻ niềm đau
Sự mất mát người thân bạn đang có
CHÂN THÀNH CHIA BUỒN CÙNG BẠN
NGUYỄN TIẾN ĐẠO

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

Chia cùng

           CHUYỆN  TÌNH  2
          Tôi bước thẳng ra xe dù người bạn gái chạy theo réo gọi nhưng vẫn một mạch đi thẳng, trên đường về không vui lo nghĩ tại sao cuộc sống lại có những con người ngu xuẩn xử sự như người ngủ dưới gầm cầu mà tôi đã gặp, gầm cầu và công ty, người áo quần bẩn thỉu và người ăn mặc sạch sẽ phải khác nhau chứ thế mà họ như thế thì tồi tệ quá! Buồn tại sao tôi lại bị người khác không thích trong lúc tôi chưa bao giờ gây hại thiệt lỗ bất cứ gì cho ai mà, rồi tự nghĩ họ thấp kém quá bỏ đi để đầu óc trống trải đang chờ mình phải làm những việc có lợi nên xuống xe vào phòng.
        Vài ngày sau người bạn gái ấy vào giờ đi làm về có tôi ở nhà  đến xin lỗi, vì ba tao bận bịu lo lắng nhiều công việc nên cư xử mày không good mày nên bỏ qua và đừng giận ba tao, đó là điều tao mong muốn, sorry sorry. Thật ra cái không vui này ngày đó tôi cố không nghĩ nữa từ khi xuống xe nhưng lúc gặp lại người bạn gái cứ nói cái từ sorry sorry cứ lặp lại mãi làm tôi khó chịu nói. Xin lỗi tao nhiều công việc phải làm mày hiểu cho, cám ơn! Rồi tôi đóng cửa vào phòng nằm lăn ra mà đầu óc lung tung do việc làm và việc này quay lại, thiếp ngủ đi không biết lúc nào khi giật mình thức thì trời đã về đêm đứng lên nhìn ra cửa không tin vào mắt, người bạn gái vẫn còn ngồi đó, trong nháy mắt tôi quyết định dứt khoát quay vào như không thấy gì rồi cố giấc ngủ. Qua ngày hôm sau đi làm về người bạn gái đã đợi, tôi đi thẳng rồi nghĩ tại sao lại phải tránh, dừng xe gặp người bạn gái cũng lại nghe gần như những ngôn ngữ trên, tôi nghe không nói gì bước đến mở khóa phòng mời vào, lấy ly nước uống mời và chỉ cái ghế ngồi rồi nói, tao đã bỏ cái bực bội chuyện ấy từ khi xuống xe ngày ấy mà mày cứ nhắc và lặp lại mãi, giờ thì chính mày là người bỏ chuyện ấy như không có gì xảy ra vui chứ, oke? Người bạn gái thật vui mừng nhảy đến hôn vào mặt tôi thay lời cám ơn, từ đó người bạn thường lui đến hơn nên tình cảm tôi và bạn càng gần hơn.
        Rồi ngày ấy đến là ngày đẹp trời tôi và người bạn gái đi picnic một ngày thật vui, khi chia tay tạm biệt ai về nhà đó thì trời đã tối lại đổ cơn mưa lớn như cơn bão làm không ai dám ra đường sợ những cây bên đường ngã đè nguy hiểm, vậy mà người bạn gái tôi ướt đẫm cả người từ trên xuống đi chạy bộ từ nhà ba má đến phòng tôi do bị la mắng đi picnic với tôi mà chỉ một bộ đồ, tôi kinh hồn mà thương quá ôm chầm vào lòng. Cũng từ ngày đó người bạn gái ở với tôi đi tìm việc làm, may mắn có việc mà không đúng lắm việc học của bạn. Khá lâu tôi với người bạn gái sống với nhau là vợ chồng,  trời Âu sống trước hôn nhân là chuyện bình thường có thể sống bên nhau đến khi nào không thích nữa thì chia tay nhưng chúng tôi sống thật thuận hòa yêu thương nhau và cũng chính người bạn gái này sau 2 năm sống chung với tôi đã khuyên tôi học thêm lấy bằng Master, việc làm để bạn làm nhiều hơn còn tôi tập trung học, rồi 2 năm sau nữa tôi lấy được bằng Master nên lương và việc làm khá hơn ổn định hơn, khó mà bị đuổi khỏi việc nên tình cảm tôi và người bạn gái hạnh phúc quyết định làm lễ kết hôn, sau ký giấy chứng nhận kết hôn chúng tôi đến nhà hàng nhỏ cùng 15 người bạn cả hai dùng buffet vui vẻ.  Đang vui tươi nhắc từng chuyện người bạn, đâu đó người anh trai của người bạn gái ở xa về bước vào chỉ thẳng vào mặt bạn gái tôi nói, mày có muốn ba má sống thêm tuổi thì hãy dẹp bỏ trò hề này đi, rồi lôi người bạn gái tôi lên xe thật nhanh mà mọi người không nghĩ sao lại có chuyện nhanh vậy, còn tôi thật chưng hửng không nghĩ có chuyện này xảy ra mau lẹ như thế, tôi thành thật xin lỗi các bạn về việc này và sẽ giải thích các bạn sau mong hiểu, tất cả ra về.
         Tôi đến thẳng nhà người bạn gái bấm chuông người làm mở cổng, tôi nói tao là Nguyen Tran là bạn của Best muốn gặp ông giám đốc Tony, người làm chạy vào rồi ra thật mau mời tôi dẫn đến thẳng phòng khách, bước vào gặp người anh và ba má Best tất cả nhìn tôi trong con mắt lạ. Ông Tony nói liền tao nghĩ mày không dám đến đây, chắc mày cũng biết là tao không thích mày, thế mà mày đến là điều can đảm và đây là cái tao cần nói với mày hãy buông tha con gái tao còn nếu mày mãi thì đừng trách, mày hiểu chứ! Nói xong người anh của Best nói tiếp, mày có biết tao phải bỏ bao thời giờ để về đây làm những việc vô bổ vừa rồi không? Thế thì tao mong mày đừng gần em gái tao vào những ngày kế tiếp còn không tao sẽ về gặp mày lần nữa thì không vui đâu nhé!
       Nghe những lời trên tôi không ngại nhưng cũng làm tôi kỳ lòng lắm rồi cố tỉnh táo nói thật nhẹ, Thưa ông bà Tony và anh, cách đây mấy năm tôi đã nói sẽ không gặp gia đình ông bà lần 2, thế mà nay tôi đến là một điều hạ thấp con người tôi nhưng cái hạ thấp đó là yêu, tôi vượt qua để đến đây chỉ muốn gặp Best chứ không phải gặp bất cứ ai, tôi đã nhận những lời trên là quá lắm rồi giờ xin mọi người cho tôi gặp Best.
         Tôi xin stop do bận bịu, hẹn gặp sau. Nguyen Tran

ĐÊM MƯA BONG BÓNG

Suốt đêm dài mưa rơi rã rích
Từng giọt sầu thẩm thấm tận lòng ai
Qua song cửa ánh đèn hắt hiu-mưa giăng mờ lối
Ngõ vắng lạnh lùng se thắt nỗi niềm riêng

Mưa vẫn rơi sân nhà nhiều bong bóng
Hợp rồi tan xâu những chuỗi tình buồn
Chuyện ngày xưa đùa vui ngây thơ-như mưa bong bóng
Em chợt lấy chồng-anh trôi nỗi-vỡ tan
Chờ đợi mõi mòn rồi ngày sẽ đến
Mỗi độ cuối Thu thoang thoảng tiếng gọi về
Chỉ một lời rồi mãi mãi chia xa
Ta còn đó và người đang còn đó
Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau cầu Ô Thước
Trần gian âu sầu vì nước mắt nhớ thương

Ngoài hiên vắng rít lên từng cơn gió
Những chiếc lá vàng rơi rụng theo mưa
Có lẽ mắt ta mờ khi nhìn ra ngõ tối
Ngỡ bóng ai-chập choạng-thoáng qua thềm

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

Chia Xa

(Xin chia buồn cùng bạn Nguyễn-Tiến-Đạo)

Nổi đau nối tiếp nổi đau
Người anh mới mất hôm nào đây thôi
Bây giờ người chị đi rồi
Làm sao không khỏi rối bời trong tim
Anh chị núm ruột khó tìm
Ra đi mãi mãi nằm im nín lời
Đau lòng giây phút chia phôi
Tiếc bao ngày cũ chị khơi vui buồn !

NTH

29-7-2013

DƯ ÂM MÙA HẠ CŨ

Hạ đã thẩm màu khô trong xác phượng,
Hạ hồn nhiên say đắm tuổi học trò.
Hạ chập chờn bao thời khắc âu lo,
Hạ đốt sáng mùa thi ngày tuổi nhỏ.
Hạ mang đến trong ta năm khốn khó,
Hạ não nùng tháng cách biệt phân ly,
Hạ đón chân ta dấn bước trường kỳ.
Hạ đã cắt yêu thương người tri kỷ,
Hạ mang đến dặm trời xa thiên lý.
Hạ ngăn chia trong khắp nẻo quay về,
Hạ chán chê ,thương kiếp sống não nề.
Hạ lưu luyến tương tư tình mở ngõ,
Hạ chôn dấu nỗi sầu thương vò võ.
Hạ một mình trông ngóng mãi trời xa,
Hạ Phân đôi nên khuất lối mặn mà .
Hạ bước ngoặc ta rời xa trang sách.
Hạ từ ấy tối buồn như lau lách,
Hạ mang về hẻm vắng ngập đêm đen,
Hạ khiến đời xuôi ngược để bon chen.
Hạ đánh đố thăng trầm bao khổ sở.
Hạ ngày đó đến bây giờ vẫn nhớ,
Hạ quay về tràn ngập nét thân quen.
Hạ cảm thông..vô phân biệt  sang hèn .
Hạ kết nối tháng năm dài lận đận,
Hạ đã đến dâng ngọt ngào bất tận, 
Hạ lại cho thêm thương mến hẹn hò,
Hạ kết tình chia sớt nỗi âu lo,
Hạ từ đó thấm niềm vui trên blog
Hạ của tôi..bạn tôi như mời mọc
Hạ bây giờ ..tóc bạc đã thong dong.........

CHIA CÙNG TIẾN ĐẠO

Sáng nay nhận được tin chị Tư của bạn qua đời. Thay mặt các bạn xin chân thành chia sẻ sự mất mát to lớn này.. Kính cầu nguyện linh hồn Cụ an vui, thảnh thơi và vĩnh hằng dưới chân người.....
Bố tôi, ngày xưa từng là người yêu của Cụ gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tới gia đình bạn....

Vĩnh biệt từ nay vĩnh biệt rồi,
Cụ về bên chân Chúa tươi ngôi.
Trần gian trả hết không còn tiếc,
Vương vấn ,yêu thương..lẫn bồi hồi...

Lời văn ngắn. CÂY CẦU NGẮN ĐỨNG

         Hết chiến tranh 44 tuổi không việc làm không nghề nghiệp tìm nghề Xích Lô đạp mãi đến nay đã 38 năm, có được cái mối hàng cứ 5 giờ sáng chở Trái Cây đi giao phải đạp qua Cây Cầu Ngắn Đứng nên dùng lực đạp đẩy khá nhiều, năm gần đây Ông thật sự Lão yếu sức khi đạp đẩy qua Cây Cầu Ngắn Đứng ấy mà không thể bỏ nghề, bỏ cái mối Xích Lô hằng ngày này cũng do Ông Lão cần  tiền để cưu mang người Vợ 80 tuổi bệnh bao năm nay, Ông Lão có 2 Con đã dựng vợ gã chồng mà chúng đủ sống càng không thể bỏ nghề Xích Lô nếu bỏ lấy gì sống lo cho người Vợ, có điều đến tuổi này Ông Lão đâu hề biết cái khổ ngày nay lắm người khách gọi Xích Lô mà gặp người già như Ông Lão thì né một cách tế nhị, né không gì cả nhưng không muốn người già phục vụ cho mình, Người Trẻ thấy tội nghiệp Người Già nhưng không nghĩ chính cái né đó, cái tội nghiệp đó làm không tiền cho Vợ Ông Lão uống thuốc nên càng về già thu nhập Xích Lô thấp đi thậm chí có những ngày chỉ có tiền công chở mối Trái Cây đi giao thôi.
       Ngày đó 5 giờ sáng khi đẩy xe Xích Lô chở hàng Trái Cây nặng lên Cây Cầu Ngắn Đứng, Ông Lão không đủ sức nên tuột dốc, tưởng tất cả hư hết, may mắn có Anh Thanh Niên khỏe mạnh cứu giúp không hư hại tí gì, Anh lại còn nói “Ông yên tâm hằng ngày cứ giờ này Con tập thể dục sáng tại đây sẽ giúp Ông” rồi đưa tay co bắp lại, loại cơ bắp thật nở nang cuồn cuộn cho Ông Lão Xích Lô xem. Đúng vậy cứ vào cái giờ này, đúng 5 giờ sáng là Anh Thanh Niên khỏe mạnh ấy xuất hiện giúp, giống như Ông Tiên hiện ra cứu hộ, cứ thế vào 5 giờ sáng trong đầu Ông Lão vẫn lo lo không biết có Anh Thanh Niên giúp hay không, Ông Lão luôn cố tự mình để lên cây cầu, nhưng không ngày nào cũng vậy cứ vào lúc “Bết Sức” thì Anh Thanh Niên xuất hiện đẩy lên qua khỏi cây cầu dễ dàng cứ thế và cứ thế... ai cũng thấy ngày nào đó Ông Lão sẽ không còn đủ sức đạp đẩy Xích Lô chở đầy Trái Cây lên Cây Cầu Ngắn Đứng này và không có Anh Thanh Niên trợ sức thì khổ, điều này Ông đã nghĩ biết bao lần cố gắng tự mình.
       Có ngày ấy Cây Cầu Ngắn Đứng đó, Ông Lão tự tin đạp rồi đẩy lên được 2/3 cây cầu, con dốc càng cao cái đỉnh dốc gần đến càng nặng nên lực đẩy nặng nề mà biết bao năm qua Ông Lão đã đi qua nhưng gần đây luôn có sự trợ sức người khác, hôm nay phải qua không nghĩ đến ai  “Mình phải vượt qua”, Ông Lão đã đến đỉnh Cây Cầu Ngắn Đứng ngừng nghỉ lau mồ hôi nhìn xuống con dốc thở phì phào tim đập phình phịch mà  lấy làm thích thú vì lâu nay không làm được, giờ Ông Lão mới nhớ  đến Anh Thanh Niên gần đây đã làm Ông Tiên cứu hộ mà hôm nay không có Anh để nhìn thấy, sáng nay khi lên Xích Lô đạp Ông Lão không nghĩ đến Anh Thanh Niên mà nghĩ mình phải đến đỉnh dốc phải vượt qua, giờ muốn gặp Anh Thanh Niên để khoe “Tao đã tự một mình lên được Cây Cầu Ngắn Đứng này mà lâu lắm không thể” nhưng không có Anh. Qua ngày sau cũng đúng 5 giờ sáng Ông Lão Xích Lô lên được Cây Cầu Ngắn Đứng thở phì phò rồi trên đỉnh dốc cứ nhìn tìm Anh Thanh Niên chia vui nhưng vẫn không thấy, ngày thứ 3, thứ 4 và cả 1 tuần Ông Lão vẫn lên đỉnh dốc dễ dàng hơn càng cố tìm Anh Thanh Niên nghĩ Anh đi xa nên không gặp vào 5 giờ sáng, đến ngày thứ 10 Ông Lão Xích Lô lên dốc dễ dàng như thời tuổi Trung Niên mà nhiều người khen nói Ông Lão hồi sức trở lại còn Ông thì vui lắm muốn có Anh Thanh Niên nhiều hơn nữa nên đi tìm chứ lâu nay Ông Lão và Anh Thanh Niên chỉ giao du vào 5 giờ sáng nơi đỉnh Cây Câu Ngắn Đứng này chút xíu chứ có lâu đâu. Sáng hôm sau Ông Lão đi sớm hơn đến cái nơi hằng ngày Anh Thanh Niên tập thể dục cách Cây Cầu Ngắn Đứng 100 mét hỏi thăm, nghe hung tin nhưng không tin là sự thật, Anh Thanh Niên đã chết đột tử do vận động quá sức đứt động mạch chủ chính đúng cái giờ ngày Ông Lão Xích Lô đạp đẩy đến đỉnh dốc Cây Cầu nhìn tìm Anh thanh Niên.
        Sáng cái ngày đi sớm để gặp Anh Thanh Niên, người ta thấy trên dốc Cây Cầu Ngắn Đứng có một Ông Lão đẩy chiếc Xích Lô chở đầy Trái Cây tuột dốc té ngã, xe và Trái Cây đè lên mình Ông Lão Xích Lô thật nặng mọi người cứu đở đưa cấp cứu mà ai cũng nói “Chắc Ông Lão khó qua”, từ đó không còn ai thấy Anh Thanh Niên khỏe mạnh và Ông Lão Xích Lô tại Cây Cầu Ngắn Đứng này nữa, còn Cây Cầu Ngắn Đứng vẫn dửng dưng như không hề hay biết Ông Lão đã rong ruổi tại đây bao năm qua.

         Phan Thiết, Ngày 28.7.2013
               NGUYENTIENDAO

    @ Thiện căn ở tại lòng ta,
   Chữ tâm kia mới bằng 3 chữ tài.
                    Nguyễn Du

100 từ. VỊ KHÁCH LẠ

       Tôi sửa xe nơi đây 40 năm chưa bao giờ gặp người khách lạ như vị khách này.
       Như mọi ngày Tôi mở cửa tiệm chờ khách sửa xe, bỗng một vị khách dẫn chiếc xe đến nhờ bơm, Tôi bơm làm bể bánh xe nổ hư cả ruột vỏ, vị khách bình thường hỏi:
        - Có làm việc nào mở hàng chưa? Thường thì Tôi đến đâu mở hàng đều làm Chủ buôn may bán đắt cả.
       Rồi vị khách nhét vào túi Tôi tiền dắt xe đi, trong lúc Tôi đang lo phải đền những gì đã làm hư.

        Phan Thiết, Ngày 27.7.2013
              NGUYENTIENDAO

    @ Tha thứ thật đáng quý, quên đi giá trị lại càng cao hơn.
                     Browning

     + Gởi người Bạn có tấm lòng như thế.

Giao Mùa

Thu đã về
Hạ còn bàng bạc
Giao mùa…
Như đôi ta trao nụ hôn cho nhau
Một quyết định cho mùa yêu mãi
Cũng có thể sai lầm vụng dại
Nhưng không nói trước được những gì chưa thể
Mọi thứ cứ để mặc chúng dùng dằng
Để con tim trộn lẫn băng khoăn tranh đấu
Biết đâu như vậy lại hay
Cho yêu đương cùng tồn tại ?
Nhưng với mùa, chỉ một không hai
Với em, anh vẫn mãi người tình cũ
Của ngày xưa nắng sớm mưa chiều
Của mối tình đầu trao nhau vội vã
Em vẫn người em sầu mộng
Nghe chú nai rừng đạp trên lá vàng khô !

NTH
26-7-2013

100 từ. MY LOVE

       Nhiều Người Bạn Tôi thật thông minh trên Blog đọc dòng thơ, câu văn, chuyện gì... thì Nhiều Người Bạn hiểu ý liền biết nói ai, ở đâu, nơi nào... lắm khi nghĩ như Nhiều Người Bạn “Đi Guốc trong bụng” người gởi bài mà “Khen Thầm”. 
      Chúng Tôi biết có Nhiều Người Bạn âm thầm sát cánh bên trang Blog dù không một lời chấm phá, và Nhiều Người Bạn rất gần trang Blog nhưng xa ½ vòng Trái Đất mà tâm hồn luôn hướng trang Blog.
      Xin cám ơn! Nhiều Người Bạn của Những Người Bạn MY  LOVE.

      Phan Thiết, Ngày 26.7.2013
            NGUYENTIENDAO

   @ Cách duy nhất để có một Người Bạn là trở thành một Người Bạn trước.
                   Emerson

CHUYỆN TÌNH TRANG BLOG

Mấy hôm nay - chớm Thu về
Tiễn bạn THU đi xa nên buồn lắm
Lên trang blog này tìm đọc những bài văn
Có những đoạn đường gập gềnh khó khăn
Nhưng ta không bao giờ lùi bước
Cố đi đến cùng chẳng biết có thành công
Gặp những ngỏ ngách cuộc đời trăn trở cùng chia
Những nuối tiếc muộn màng cuộc tình ngày xưa ấy
Đây những bài văn đường đời NGUYÊN TRẦN chia sẻ
Nơi phương xa anh mượn trang blog tự tình
Đọc nhiều lần - Đọc chậm để thấu hiểu - cùng chia
Suy ngẫm - cảm nhận những gì anh đã viết
Rồi bài nữa kể CHUYỆN TÌNH xưa ấy
Đọc hết bài rồi mới nửa đoạn đường thôi
Anh bận công việc nhiều nên chưa viết được
Trang blog đang chờ - những tình tự của anh
Tiếp tục CHUYỆN TÌNH để cùng nhau chia sẻ
Dù kết hợp hay chia ly thì cũng một chuyện tình
Ngày xưa - Ánh mắt kia hờn trách
Đến hôm nay anh mới thấy chạnh lòng
Ngày nay - CHUYỆN TÌNH lên trang blog
Anh đừng để nhũng ánh mắt buồn - chờ đợi mãi - cùng chia
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

THƯƠNG NHAU NHỮNG NGÀY XA

Bạn đi xa tôi rất nhớ
Vẫn biết sẽ trở về nhưng sao cứ bâng khuâng
Trên đường đi nghìn trùng xa cách
Nơi xứ người bạn có nhớ tôi không
Những lần gặp nhau cùng vui cùng hát
Đâu cảm nhận tình cảm nầy lúc bạn đi xa
Cuộc đời ai cũng có lần ngăn trở
Nhưng tình bạn chúng mình
Dẫu xa cách nhưng vẫn nhớ thương nhau
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

Lời thơ. MA QUỶ

Lần đầu gặp Anh Em phải nhẹ,
Nhưng Anh đâu biết Em nói nhè,
Cái lời Em đó nhiều người ẹ,
Ẹ đến cả làng phải bắt oẹ,
Em đến đất lạ nên sống lại,
Sống cho ra sống để khỏi ngại,
Nhưng rồi cũng phải loài bản ngã,
Bản chất con Quỷ phải là Ma.

Phan Thiết, Ngày 25.7.2013
NGUYENTIENDAO

@ Nếu vật ra sao ta nhìn đúng như vậy thì tình cảm của ta cũng sẽ đúng.
K.C.Ingran

Họa Mi

Em đến thăm tôi một buổi chiều
Mang nhiều cây trái mĩm cười duyên
Miệng em ríu rít như chim nhỏ
Giọng bắc huyên thuyên nói dây chuyền
Tôi như bị cuốn vào câu chuyện
Chỉ một lần thôi đã mến liền
Có phải em chim họa mi đó
Tôi đã tưng tiu ngắm riết ghiền ?

NTH

24-7-2013

HOÀI CẢM

Một bóng trăng rằm... một tiếng thơ,
Thơ say tràn ngập... dạ mong chờ.
Mênh mông ánh biếc... lung linh hiện,
Huyền diệu tận cùng... xanh vô biên.
Thu đã trãi lòng với cõi riêng,
Tiếc nuối quẩn quanh luống muộn phiền.
Đành gác tơ lòng... gom tiếng vọng,
Ta tìm thanh thản dưới mưa giông...!
Cỏ ướt, hoa vàng, bóng trăng trong,
Hoài cảm gió mây... tiếng tơ đồng...
Dẫu biết đường đời trăm lối mộng,
Giật mình... hốt hoảng... trắng tay không!

100 từ. THU LẠI LẦN NỮA

         Một năm có 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông, Thu đi Đông về nhưng không biết Đông có về không?
        Tôi biết Bạn rất thân nhau từ khi học lớp 6, gần nhau hơn 45 năm chia nhau những nỗi niềm vui buồn từ đó, rồi lần lượt mỗi người có gia đình phải chạy theo túi cơm nhưng vẫn còn chia cái tình cảm Bạn Hữu, không may có người Bạn, Chồng mất sớm bỏ lại đơn độc nhưng vẫn giữ một mình bao năm. Nay một lần nữa ra đi một mình, không biết nơi đến ra sao? 

       Phan Thiết, Ngày 24.7.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Đừng lấy hàng rào mà hãy lấy Bạn Bè bảo vệ Bạn.
          Tục Ngữ Cộng Hòa Séc

     + Tặng Thu người đi và cũng tặng những người ở lại Bạn thân tình của Thu. Chúc mọi may mắn đến tất cả.

Thu

Dù cho hạ muốn kéo dài
Thì thu cũng đến cho ngày cúc hoa
Còn em sao phải đi xa
Để bao mùa nhớ vào ra mong chờ
Thu đi thu mất thu còn
Thu dành muôn thuở điều hơn cho đời
Một chiều mưa gió tơi bời
Biết thu đã đến đây rồi hay chưa ?

NTH

23-7-2013

CHỈ CÒN MỘT MÙA THU...

Thu về cho lá vàng bay,
Cất đi màu nắng, gió mây lạnh đầy...
Chia ly níu với bàn tay,
Kẻ đi người ở... lắt lay lòng này!
Ba thu chẳng thể sum vầy,
Một mùa biền biệt... tháng ngày lãng quên.
Mùa gầy xao xác buồn tênh,
Mùa xa mấy nẻo lênh đênh biển trời.
Nhìn về cố quốc mù khơi,
Quan san vạn dặm, cách vời mênh mông..
Nỗi buồn xám ngắt hư không!
Có mùa Thu lạnh ngóng trông... mong chờ.
Hẹn ngày trở lại lối mơ...
Mùa thu lồng lộng... ngẩn ngơ trăng cười...

100 từ. THẰNG BÉ VÀ NÀNG TÂY

       Tôi uống rượu quầy này quầy kia khách Tây, nhìn ra đường các Nàng Tây xinh đẹp trắng trẻo mặc đồ “Gọn ít vải”, đang thích thú nhìn, Thằng Bé bán vé số mời, Tôi lắc đầu, Nó sàng quầy kia mời, khách Tây mua 1 tờ đưa 100.000 Nó ra dấu không tiền thối đi đổi sẽ trở lại. Thật lâu không trở lại, khách Tây nói “Bị lừa” vừa nói xong Thằng Bé trở lại cùng khách cười vui…
     Còn Tôi không nhìn Nàng Tây “Gọn” mà cứ nhìn Thằng Bé mãi cho đến Nó đi khuất bóng.

        Phan Thiết, Ngày 23.7.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Kẻ dối trá là Con Sói đội lốt Con Chiên.
                 Tục Ngữ Ba Tư

Lời thơ 100 từ. LỜI CÁM ƠN VIỆT NAM

                                          Tôi người Việt, Anh người Nga,
Tôi người bán, Anh người mua,
Tôi tiếng Việt, Anh tiếng Nga,
Tôi không hiểu, Anh không biết,
Tôn nhìn Anh, Anh ngó Tôi,
Tôi lấy viết vẽ lên giấy,
Anh vẽ lại cái gì cần,
Tôi hiểu ý đưa hàng xem,
Anh cầm hàng bằng lòng mua,
Tôi tổng cộng tiền trên giấy,
Anh trả giá viết số nhỏ,
Tôi lắc đầu cùng nhìn nhau,
Anh nhìn Tôi móc tiền đưa,
Tôi Thank you lời thông dụng,
Anh trả lời Việt Cám ơn,
Tôi thật vui với một lời Cám ơn Việt Nam.

               Phan Thiết, Ngày 22.7.2013
                     NGUYENTIENDAO

   @ Chỉ có trái tim mới bay lẹ như chim én.
                          Lacordaire

MÙA THU ĐẾN-THU ĐI

THÚY HƯƠNG-có nghe không Mùa Thu lại về
Suốt đêm dài gió đùa giỡn rượt đuổi nhau
Những chiếc lá rụng rơi lã tả
Anh chàng gió này nghịch ngợm quá HƯƠNG ơi
Mùa Thu về-THU chia tay các bạn
XUÂN biết rồi nhưng không gặp để cùng chia
Vì chia tay là nỗi buồn và nước mắt
Mà cuộc đời tràn nước mắt đầy vơi
Còn một chút tình để vui để sống
Họp mặt gặp nhau-ca hát hết đoạn đường
Nếu có một chút giận hờn trong đôi mắt
Các bạn ơi!-đừng để mắt vướng sầu
Bạn bè chúng ta không cần trai hay gái
Nắm chặt tay nhau chia sẻ tấm chân tình
Anh chàng gió kia tuy hay xóc nỗi
Nhưng lúc nào cũng nâng đỡ nàng mây
Sáng hôm nay NGỌC XUÂN thấy mây bay vần vũ
Nắng úa vàng se lạnh cả không gian
Gió từng cơn -hương cà phê nồng ấm
THÚY HƯƠNG ơi! THU sẽ lại trở về
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

100 từ. ĐÓ TÌNH BẠN

      Tuấn người Bạn học cùng lớp 6, đến lớp 12 mỗi người mỗi hoàn cảnh nên chạy theo mỗi ngành nghề để sống, rồi tự có gia đình sinh con đẻ cái nên ít gặp nhau, sau này mỗi năm gần như chỉ gặp nhau 1 lần vào ngày Họp Lớp, hỏi thăm nhau buổi gặp mặt đó rồi tan hàng.  
      Năm đó, tháng đó bỗng dưng Tuấn xuất hiện thăm hỏi Bạn Bè vài lần rồi đến nhà mời thiệp cưới con Tuấn, xong lễ cưới Tuấn cũng trốn luôn như bao năm. Không lý đó là Tình Bạn.

       Phan Thiết, Ngày 20.7.2013
            NGUYENTIENDAO

    @ Nếu lúc trẻ bạn không chịu học cách suy nghĩ, thì bạn vĩnh viễn không học được suy nghĩ.
                     Edison

100 từ. NHÂN CHỨNG

      “Nắng có còn hờn ghen môi Em”.
      Đúng! Đôi môi ấy làm sao Anh quên được chứ nói chi đến “Nắng”mà không “Hờn ghen”. Sau lời tỏ tình bên bờ kè dòng sông Cà Ty, Em đã yêu Anh mà 3 cây cầu dòng sông làm Nhân Chứng cho Chúng Ta ngày ấy.
     Ngày nay dòng sông và 3 cây cầu còn đó, chải chuốt giọt dũa cách mấy vẫn là Nhân Chứng duy nhất chứng hiến Anh và Em. Nay không Em, Nhân Chứng vẫn rắn rỏi sừng sững đứng đó cho biết, một mối tình trăng sáng. 

       Phan Thiết, Ngày 20.7.2013
             NGUYENTIENDAO

   @ Tình yêu là chìa khóa mở mọi cánh cửa.
                 Fikago Ositety

TRĂNG MÙA THU

Trăng lại về đó, ánh trăng len vào ô cửa
Lay khẻ giấc mơ nồng anh hãy dậy đón trăng
Gió thổi hiu hiu đong đưa nhành liễu rũ
Đàn cá trong hồ đùa giỡn nối đuôi nhau
Dạo chơi một vòng gặp những vì tinh tú
Trăng rất vui khoe ánh sáng với bạn bè
Những chàng gió lượn lờ nhìn ngắm
Chiếc áo choàng kim tuyến thướt tha
 Tấm chân tình anh mặt trời xin tặng
Ấm cõi lòng băng giá của nàng trăng
Chàng mặt trời là Định tinh nên nàng trăng lẽ bóng
Rong ruỗi tháng ngày mỏi mệt với thời gian
Ơ! những nàng mây mang nhiều màu sắc
Nắm tay nhau vần vũ cả bầu trời
Dung dăng dung dẻ đùa vui cùng chàng gió
Ríu rít khắp không gian-náo động cả bầu trời
Các bạn vô tư-trăng mĩm cười nép mình nhìn ngắm
Tựa cành liễu mềm-chia sẻ nỗi niềm riêng
Gió chạy trốn vào tán cây-hất tung cành lá
Mơ ngủ giật mình-lá rụng lả tả đầy sân
Anh hãy để những chiếc lá kia giăng ngập lối
Trăng THU về-xào xạc lá vàng khô
    ANH NGHE CHĂNG MÙA THU

NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN

100 từ. ĐÓ LÀ AI?

      Có người Bạn thật lạ, nơi ở, ăn, uống, không khí, khung trời… nhiều cái lắm. Không thích thì đi tìm nơi thích, nhà cửa không thích ở đến khách sạn ở cho thích, thỉnh thoảng thích gió biển xuống Vũng Tàu, thích không khí mát trong lành lên Dalat nghỉ, thích ăn đồ biển ra Phan Thiết kêu gỏi cá tươi ăn, thích ly café có không khí trong sạch cùng khung trời mát mẻ lên Dalat nhắm nháp ly café rồi về, lại thêm cái lạ nữa biết hưởng thụ cảm giác trên, một mình.
       Đó là ai?

         Phan Thiết, Ngày 20.7.2013
               NGUYENTIENDAO

   @ Ai không nghỉ ngơi thì sẽ không làm việc.
                        Lenin

   + Tặng ai đó có những cái như trên.

100 t . VỀ RỒI VẪN NHỚ

   Người Bạn gần 60 tuổi sống tại nước ngoài 38 năm có nghĩa xa Quê Hương hơn 2 lần số tuổi Bạn sống tại Đất Việt nhưng khi nói về Xứ Việt Quê Hương, Bạn một thoáng thương nhớ, nhất là ai đó nhắc lại một thuở Học Trò phá phách Bạn càng nhớ  thương hơn. 
   Có lần về Việt Nam khi trở lại xứ người, Bạn còn vương vấn mấy ngày đang nghĩ mình ngủ tại Xứ Việt cùng cái đầu lâng lâng. Đó là con Người sống nội tâm ở Xứ Người mà ít có ai bắt gặp.

        Phan Thiết, Ngày 20.7.2013
              NGUYENTIENDAO

   @ Ai cũng có ba Tuổi Xuân, Tuổi Xuân của thân thể, Tuổi Xuân của tâm hồn và Tuổi Xuân của trí tuệ.
                       Byron

   + Tặng những Người Bạn đã đang như thế.
Sưu Tầm....


LÒNG  BIƠN
Một thanh niên học tập xuất sắc đến xin ứng tuyển vào một chức vụ quản lý ở một công ty lớn. Anh ta qua được vòng phỏng vấn thứ nhất; vào vòng 2 giám đốc công ty sẽ phỏng vấn anh ta và là người quyết định.

Qua lý lịch của người thanh niên, vị giám đốc biết được thành tích học tập ưu tú của anh ta, từ bậc trung học đến sau đại học, chưa từng có một năm nào kết quả không đạt xuất sắc.
Người giám đốc hỏi: - Khi đi học ở trường, cậu có được học bổng nào không ?
Cậu thanh niên trả lời không.
Ông ta hỏi tiếp: - Vậy là cha của cậu trả học phí cho cậu phải không ?
Cậu ta đáp: - Cha tôi mất năm tôi mới lên một; chính mẹ tôi là người trang trải tiền học cho tôi.
   - Mẹ cậu làm việc ở đâu?
   - Mẹ tôi làm nghề giặt quần áo.
Ông ta bảo cậu cho ông xem tay của cậu. Chàng thanh niên đưa ra 2 bàn tay trắng trẻo mịn màng.
 

 
Người giám đốc lại hỏi : - Cậu có bao giờ giúp mẹ giặt quần áo không ?
Cậu ta trả lời : - Không thưa ông, mẹ tôi chỉ muốn tôi đọc nhiều sách và lo học. Với lại mẹ tôi có thể giặt đồ nhanh hơn tôi.
   - Tôi có 1 yêu cầu. Hôm nay cậu  đi về gặp mẹ và rửa tay cho bà, sáng mai quay lại đây gặp tôi.
Người thanh niên thấy có nhiều khả năng được tuyển dụng nên về đến nhà cậu vui vẻ bảo mẹ để cậu rửa tay cho bà. Bà mẹ tuy thấy đề nghị của con rất lạ kỳ nhưng bà cảm động và hạnh phúc để cho con trai rửa tay cho mình. 

Trong khi cậu chậm rãi rửa 2 bàn tay của mẹ, nước mắt cậu tuôn ra. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu nhận thấy đôi bàn tay của mẹ đầy những vết nhăn, vết sẹo thâm đen. Một số chỗ bầm tím mới khiến bà đau và rùng mình khi cậu rửa tay của bà trong nước.
Đó cũng chính là lần đầu trong đời cậu nhận ra chính dôi tay của mẹ đã giặt bao nhiêu là đống quần áo để có tiền đóng học phí cho mình. Những vết sẹo, chỗ bầm trên hai bàn tay mẹ, những nỗi nhọc nhằn, vất vả là cái giá mẹ phải trả cho cậu được học hành xuất sắc, tốt nghiệp ra trường và cả tương lai của cậu.

Sau khi rửa tay cho mẹ, cậu lặng lẽ giặt hết đống quần áo còn lại. Đêm đó hai mẹ con nói chuyện rất lâu.
Sáng hôm sau, cậu thanh niên trở lại văn phòng của vị giám đốc. Người giám đốc thấy đôi mắt rướm lệ của cậu đã hỏi :
    - Cậu  nói xem ngày hôm qua ở nhà cậu đã làm gì và học được điều gì?

Cậu trả lời: - Tôi đã rửa tay cho mẹ và đã giặt nốt số quần áo còn lại.
   - Hãy cho tôi biết cảm tưởng của cậu.
   - Một là, bây giờ tôi đã hiểu thế nào là biết ơn. Nếu không có mẹ, tôi đã không được học hành như hôm nay. Hai là, nhờ cùng làm việc giúp mẹ, đến bây giờ tôi mới biết làm được một việc gì đều gian khó, vất vả. Ba là tôi đã nhận biết giá trị và tầm quan trọng của quan hệ trong gia đình, với người thân.
Người giám đốc nói: - Đó là những điều mà tôi muốn người quản lý của tôi phải có. Tôi muốn tuyển dụng một người biết ơn người khác giúp đỡ, một người thấu hiểu những chịu đựng hy sinh của người khác để hoàn thành công việc, và một người sẽ không xem tiền là mục tiêu duy nhất trong đời. Cậu đã trúng tuyển vào chức vụ này.
Sau này, chàng thanh niên làm việc rất miệt mài và được cấp dưới kính trọng. Nhân viên của cậu cũng làm việc cần mẫn và là một nhóm đoàn kết tốt. Công việc kinh doanh của công ty tiến triển rất tốt.
 
   Một đứa trẻ quen được che chở và nhận được mọi thứ nó muốn, sẽ phát triển tính cách “muốn là được”, sẽ thành đứa trẻ ích kỷ xem mình là số 1, và không đếm xỉa gì đến nỗ lực của cha mẹ.
   Khi lớn lên đi làm việc, người này sẽ cho rằng ai cũng phải nghe theo lời mình. Khi thành quản lý, anh ta sẽ chẳng bao giờ biết được những cố gắng, vất vả của nhân viên và sẽ luôn đổ lỗi cho người khác. Với loại người này, họ có thể học giỏi, có thể một thời thành đạt, nhưng cuối cùng vẫn không thấy hài lòng, thỏa mãn. Họ sẽ càu nhàu, trong lòng luôn bực bội, tức tối và lao vào chiến đấu tranh giành để có nhiều hơn. Nếu chúng ta là những cha  mẹ luôn bao bọc con mình, liệu chúng ta có đang thực sự thể hiện yêu thương con đúng cách, hay là ta đang làm hại con cái?
   Bạn có thể cho con cái sống trong một ngôi nhà to, ăn ngon, học đàn Piano, xem TV màn hình rộng. Nhưng khi bạn cắt cỏ, hãy để cho chúng cùng làm và trải nghiệm. Sau bữa ăn, cứ để chúng rửa bát với nhau. Làm như vậy không phải vì bạn không có tiền thuê người giúp việc, mà là vì bạn yêu thương con cái một cách đúng đắn. Bạn muốn chúng hiểu rằng dù cha mẹ có giàu đến đâu, một ngày kia cha mẹ cũng yếu già như mẹ của cậu thanh niên trong câu chuyện kể trên.
   Điều quan trọng nhất là con cái của bạn học biết ơn , biết trân trọng những nỗ lực và có thể trải nghiệm những khó khăn và học được kỹ năng hợp tác với người khác để hoàn thành công việc. Con cái cũng phải biết trân quý, biết ơn những gì cha mẹ đã làm và yêu cha mẹ.