VIỆT
NAM
của mình dấu phẩy thật dễ thương
Bờ
biển kéo dài hình cong chữ S
Đời
sống dân mình dựa vào biển nhiều hơn
Phan
Thiết của tôi có dòng sông rất đẹp
Ngày
xưa hoang sơ cây Đước mọc hai bờ
Triền
cát trãi dài ôm lòng sông lúc cạn
Nước
bò lên đường lúc thủy triều lên
Nhũng
mái nhà chồ mọc lên san sát
Hai
bên cầu tấp nập thuyền ghe
Giữa
dòng sông rớ nhà ai buông lưới
Kéo
những chú cá vàng lấp lánh ánh sao
Ngày
ấy một chiếc cầu qua laị
Một
vườn hoa-Một lầu nước-Một ngôi trường
Ngày
xưa tôi-Học sinh trường NỮ
Ghế
đá sân trường tôi thường ngắm dòng sông
Hôm
nay vẫn dòng sông ngày ấy
Ba
cây cầu-rẽ quạt nối bờ nhau
Nhộn
nhịp hẳn người qua-xe lại
Cuộc
sống dân mình phát triển mạnh hơn
Thuyền
lớn-tàu to có bờ có bến
Những
rớ kia đã dẹp hẵn không còn
Hai
bên bờ kè xi măng-ôm dòng sông uốn lượn
Những
công viên - hoa cảnh tuyệt vời
Cuộc
sống vươn cao-những công trình tráng lệ
Ngôi
trường xưa yêu dấu cũng chẳng còn
Ngày
qua ngày thủy triều lên-xuống
Dòng
sông vẫn êm đềm minh chứng những đổi thay
Đất
nước VIỆT NAM tôi, hình cong như chữ S
Dòng
sông Phan Thiết tôi-Một mạch máu của người
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN
Dù
Anh đi đâu xa Anh vẫn nhớ
Trên
dòng sông êm đềm-Ba cây cầu rẽ quạt-phải không Anh?