Đứng Lầu Ông Hoàng nhìn ra biển cả
Trăng chênh vênh treo lơ lững ngang trời
Trên gió bạt ngàn - Dưới sóng biển khơi
Trăng thanh thản dạo chơi trên biển vắng
Cuộc đời có thật - con người đổi thay
Vũ trụ vô biên - ta tìm hoài bến bờ chẳng thấy
Mệt mõi với cuộc đời - chán chường với con người
Ta thả trôi lang thang trong vũ trụ
Trăng của thi nhân hay Trăng của tạo hóa
Ta mượn Trăng để trang trãi tấm chân tình
Để ví von để phơi bày niềm mong nhớ
Gởi gắm nỗi lòng - để tâm sự cùng Trăng
Những trắc trở trong cuộc tình vốn có
Những băn khoăn thống khổ giữa đời thường
Chờ đêm về ta nhìn Trăng tĩnh lặng
Để tâm hồn mình lắng đọng với Trăng
Ngày xưa Hàn đem Trăng rao bán
Cắc cớ gì ta chẳng thấy ai mua
Trăng vô giá hay người bán Trăng đã khuất
Trăng lạnh lùng - kiêu hãnh - tồn tại với thời gian
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN