Tôi bước thẳng ra xe dù người bạn gái
chạy theo réo gọi nhưng vẫn một mạch đi thẳng, trên đường về không vui lo nghĩ
tại sao cuộc sống lại có những con người ngu xuẩn xử sự như người ngủ dưới gầm
cầu mà tôi đã gặp, gầm cầu và công ty, người áo quần bẩn thỉu và người ăn mặc
sạch sẽ phải khác nhau chứ thế mà họ như thế thì tồi tệ quá! Buồn tại sao tôi
lại bị người khác không thích trong lúc tôi chưa bao giờ gây hại thiệt lỗ bất
cứ gì cho ai mà, rồi tự nghĩ họ thấp kém quá bỏ đi để đầu óc trống trải đang
chờ mình phải làm những việc có lợi nên xuống xe vào phòng.
Vài ngày sau người bạn gái ấy vào giờ đi làm về có tôi
ở nhà đến xin lỗi, vì ba tao bận bịu lo lắng nhiều công việc nên cư xử
mày không good mày nên bỏ qua và đừng giận ba tao, đó là điều tao mong muốn,
sorry sorry. Thật ra cái không vui này ngày đó tôi cố không nghĩ nữa từ khi
xuống xe nhưng lúc gặp lại người bạn gái cứ nói cái từ sorry sorry cứ lặp lại
mãi làm tôi khó chịu nói. Xin lỗi tao nhiều công việc phải làm mày hiểu cho,
cám ơn! Rồi tôi đóng cửa vào phòng nằm lăn ra mà đầu óc lung tung do việc làm
và việc này quay lại, thiếp ngủ đi không biết lúc nào khi giật mình thức thì
trời đã về đêm đứng lên nhìn ra cửa không tin vào mắt, người bạn gái vẫn còn
ngồi đó, trong nháy mắt tôi quyết định dứt khoát quay vào như không thấy gì rồi
cố giấc ngủ. Qua ngày hôm sau đi làm về người bạn gái đã đợi, tôi đi thẳng rồi
nghĩ tại sao lại phải tránh, dừng xe gặp người bạn gái cũng lại nghe gần như
những ngôn ngữ trên, tôi nghe không nói gì bước đến mở khóa phòng mời vào, lấy
ly nước uống mời và chỉ cái ghế ngồi rồi nói, tao đã bỏ cái bực bội chuyện ấy
từ khi xuống xe ngày ấy mà mày cứ nhắc và lặp lại mãi, giờ thì chính mày là
người bỏ chuyện ấy như không có gì xảy ra vui chứ, oke? Người bạn gái thật vui
mừng nhảy đến hôn vào mặt tôi thay lời cám ơn, từ đó người bạn thường lui đến
hơn nên tình cảm tôi và bạn càng gần hơn.
Rồi ngày ấy đến là ngày đẹp trời tôi và người bạn gái đi picnic một ngày thật
vui, khi chia tay tạm biệt ai về nhà đó thì trời đã tối lại đổ cơn mưa lớn như
cơn bão làm không ai dám ra đường sợ những cây bên đường ngã đè nguy hiểm, vậy
mà người bạn gái tôi ướt đẫm cả người từ trên xuống đi chạy bộ từ nhà ba má đến
phòng tôi do bị la mắng đi picnic với tôi mà chỉ một bộ đồ, tôi kinh hồn mà
thương quá ôm chầm vào lòng. Cũng từ ngày đó người bạn gái ở với tôi đi tìm
việc làm, may mắn có việc mà không đúng lắm việc học của bạn. Khá lâu tôi với
người bạn gái sống với nhau là vợ chồng, trời Âu sống trước hôn nhân là
chuyện bình thường có thể sống bên nhau đến khi nào không thích nữa thì chia
tay nhưng chúng tôi sống thật thuận hòa yêu thương nhau và cũng chính người bạn
gái này sau 2 năm sống chung với tôi đã khuyên tôi học thêm lấy bằng Master,
việc làm để bạn làm nhiều hơn còn tôi tập trung học, rồi 2 năm sau nữa tôi lấy
được bằng Master nên lương và việc làm khá hơn ổn định hơn, khó mà bị đuổi khỏi
việc nên tình cảm tôi và người bạn gái hạnh phúc quyết định làm lễ kết hôn, sau
ký giấy chứng nhận kết hôn chúng tôi đến nhà hàng nhỏ cùng 15 người bạn cả hai
dùng buffet vui vẻ. Đang vui tươi nhắc từng chuyện người bạn, đâu đó người anh trai của người bạn
gái ở xa về bước vào chỉ thẳng vào mặt bạn gái tôi nói, mày có muốn ba má sống
thêm tuổi thì hãy dẹp bỏ trò hề này đi, rồi lôi người bạn gái tôi lên xe thật
nhanh mà mọi người không nghĩ sao lại có chuyện nhanh vậy, còn tôi thật chưng
hửng không nghĩ có chuyện này xảy ra mau lẹ như thế, tôi thành thật xin lỗi các
bạn về việc này và sẽ giải thích các bạn sau mong hiểu, tất cả ra về.
Tôi đến thẳng nhà người bạn gái bấm chuông người làm mở cổng, tôi nói tao là Nguyen
Tran là bạn của Best muốn gặp ông giám đốc Tony, người làm chạy vào rồi ra thật
mau mời tôi dẫn đến thẳng phòng khách, bước vào gặp người anh và ba má Best tất
cả nhìn tôi trong con mắt lạ. Ông Tony nói liền tao nghĩ mày không dám đến đây,
chắc mày cũng biết là tao không thích mày, thế mà mày đến là điều can đảm và
đây là cái tao cần nói với mày hãy buông tha con gái tao còn nếu mày mãi thì
đừng trách, mày hiểu chứ! Nói xong người anh của Best nói tiếp, mày có biết tao
phải bỏ bao thời giờ để về đây làm những việc vô bổ vừa rồi không? Thế thì tao
mong mày đừng gần em gái tao vào những ngày kế tiếp còn không tao sẽ về gặp mày
lần nữa thì không vui đâu nhé!
Nghe những lời trên tôi không ngại nhưng cũng làm tôi kỳ lòng lắm rồi cố tỉnh
táo nói thật nhẹ, Thưa ông bà Tony và anh, cách đây mấy năm tôi đã nói sẽ không
gặp gia đình ông bà lần 2, thế mà nay tôi đến là một điều hạ thấp con người tôi
nhưng cái hạ thấp đó là yêu, tôi vượt qua để đến đây chỉ muốn gặp Best chứ
không phải gặp bất cứ ai, tôi đã nhận những lời trên là quá lắm rồi giờ xin mọi
người cho tôi gặp Best.
Tôi xin stop do bận bịu, hẹn gặp sau. Nguyen Tran