Trời lập Đông chưa anh cho bầy chim tìm về khu vườn vắng
Không gian giao mùa gió lạnh se thắt những chồi non
Lá trên cây đã rụng đầy sân ngập lối
Trơ nhánh thân gầy đâu còn tán làm tổ ấm của bầy chim
Bình minh lên nắng vàng mệt mõi
Sương phủ đầy cành hoa nặng trĩu hạt sương
Những chú chim rúc đầu trong đôi cánh
Lười biếng hót ca chào đón ánh dương hồng
Làn khói nóc nhà ai bò lên mái ngói
Sưởi ấm không gian buồn ướt đẫm sương khuya
Ta cứ ngỡ thời gian như chùng lại
THU dùng dằng vì chưa nói được tiếng chia tay
Định luật ngàn năm vòng xoay bất biến
Đến rồi đi luân chuyển vũ trụ này
Đỉnh PARABOL có cao bao nhiêu rồi cũng xuống
Đường HYPERBOL vô tận chẳng điểm dừng
Xuân-Hạ-Thu-Đông bốn mùa khoanh tròn cuộc sống
Níu kéo làm gì - sau trước cũng phải ra đi
Bình minh lên và hoàng hôn phủ xuống
Ru ngủ giấc nồng-mộng mị cõi u minh
Những chú chim ngày tung bay cao tiếng hót
Đêm tìm về khu vườn vắng trú chân
Ngày mai khi bình minh ló dạng
Dưới gốc cây chim đã rũ cánh rồi
Trời lập Đông chưa anh-hãy đốt lá vàng khô cho bầy chim sưởi ấm
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN