Và đã đến những mùa Trung Thu ngày ấy
Dĩ vãng xa xôi vẫn lãng đãng trong tôi
Chập choạng ánh đèn lung linh trên ngõ phố
Tiếng cười đùa rộn rã khắp nẻo đường đi
Lồng đèn ngày xưa trong tôi đơn sơ mộc mạc
Thấm đậm tuổi thơ ấm áp tuổi học trò
Cứ mỗi độ mồng mười tháng tám
Tôi và em trai lục đục xếp lồng đèn
Nào sóng lá, dây thun, keo hồ dán
Những tấm giấy màu xanh, vàng, trắng, đỏ đẹp ghê
Trường Nữ của tôi năm nào cũng lồng đèn bánh ú
Bánh ú đôi, bánh chiếc chỉ một màu
Trường NAM em tôi đèn lục lăng rất đẹp
Đèn ngôi sao năm cánh tuyệt vời
Hai chị em ngày nào cũng cắt dán
Buộc dây thun, chuốt sóng lá cho tròn
Em trai bảo: chị buộc dây và dán giấy
Để cho em rọc sóng lá, dứt tay bây giờ
Những bông hoa tua ren trang trí
Chị làm đi, em sẽ chỉnh lòso đèn cầy
Những ngày ấy hai chị em tèm lem tuốt luốc
Em đứt tay băng đầu ngón vẫn cặm cụi làm
Đầu chị dính keo cọng giấy màu đong đưa trên tóc
Em ngoắc miệng cười, ơ! nhìn chị đẹp ghê
Thương nhớ quá đứa em trai ngày ấy
Bây giờ đây đã năm bốn tuổi rồi
Tóc bạc trắng, cười hàm răng khập khiểng
Ôi thời gian thoáng đã thấy chiều tà
Tuổi thơ đã qua đi êm đềm theo ngày tháng
Mãi mãi trong tôi hình ảnh ấy vẫn còn
Và đã đến mùa Trung Thu rằm tháng Tám
Nhìn các bé thơ rộn rã lồng đèn
Các em học sinh đóng tiền trường làm sẵn
Đến ngày rước đèn cầm đi chấm điểm mà thôi
Các cháu nhỏ đòi mẹ cha mua lồng đèn ở phố
Xách đòng đưa ò e suốt đêm ngày
Tôi chặng buồn nhớ hương vị, không gian xưa
Bên Lầu nước hàng ngàn lồng đèn lung linh sáng
Mùi của nến và mùi lồng đèn cháy khét
Có Tôi và Em, ngày ấy đã xa rồi
EM ơi! TRUNG THU lại về...
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN