Trời cuối Thu-mưa rơi-rơi không dứt hạt
Khóc chi hoài mù mịt bầu trời gió lộng cả không gian
Khách lữ hành dừng chân trú mưa bên hiên vắng
Biết đến bao giờ mưa dứt hạt-tiếp tục đi
Trước sân nhà nước trôi nhiều bong bóng
Nhảy nhót vui đùa-tan-hợp-vỡ toang
Kiếp phù du đời người ta cũng thế
Đến rồi đi -đi rồi đến-vô thường
Luyến ái trong ta một thời mang theo mãi
Đến lúc lìa trần-ta còn nhớ nhau không?
Mưa cứ rơi-gió càng thổi xoáy-xoay
Xin cho bay hết vào không gian vũ trụ
Cho tâm hồn ta thanh thản cuối cuộc đời
Vướng bận làm chi một chút tình vụn vỡ
Góp nhặt làm chi kỷ niệm đã xóa mờ
Khách lữ hành mãi chờ mưa không dứt
Đứng nhìn hoài bong bóng hợp rồi tan
Mưa ơi! sao không ngừng rơi hạt
Để thấm ướt áo ai-lạnh buốt cả hình hài
Gió ơi! đừng rít lên nữa nhé
Co quắp tấm chân tình-thẩm thấu lạnh cuối Thu
Khách lữ hành bồn chồn -mỏi gối
Lúp xúp nép hiên nhà-vội vã xoãi bước chân
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN