Quanh quẩn rồi cũng về nơi đây,
Hết ngày dài... đêm chở đầy cơn mộng.
Ai trao ta tập thơ tình mỏng,
Nên cả cuộc đời... nỗi nhớ chảy lênh đênh
Chiều cúi đầu bao tiếc nuối buồn tênh,
Sông trôi mãi, không cuốn đi dĩ vãng.
Ta trách thơ, ta giận mình lãng mạn,
Xuân muộn màng ăm ắp đoá hồng tươi
Xin người đừng vỗ tay tán dương... bởi lẽ
Dâu bể tình đời, đâu chắc có trăm năm
Yêu quý biết bao sông suối lặng thầm
Không than vãn dẫu qua bao ghềnh thác.
Ta giấu vào thơ thân phận đời đen bạc.
Ta khóc trong thơ, da diết não nề.
Vắt kiệt óc... tim... tay ứa máu hoang mê.
Đôi lúc lạc quan ta thả thơ vào gió.
Giờ tình xuân mở ngỏ,
Ta xin ta chút mộng tình hờ .
Ta thẩn thờ vì ngày tháng bơ vơ
Và đêm sâu nhấn chìm bằng quá khứ...